"Khung cảnh thành phố Vinh này tuy đẹp, nhưng nói đúng ra thì vẫn còn quá nhỏ." Lý Quang Huy đột nhiên thở dài nói.
Ông ta xoè bàn tay ra, hướng về phía những người đi đường bên dưới toà nhà đang lao động vất vả rồi nhẹ nhàng nắm chặt tay lại: "Diệp Nam Nhật đúng là rất may mắn, rõ ràng là tôi đang không biết tìm ra hai phương thuốc đó ở đâu, ha ha, nếu là thật thì cứ để ông ta nói như vậy đi, không phải sau khi tôi rời khỏi thành phố này thì vẫn còn có nhà họ Lý sao?"
Advertisement
"Muốn tôi qua đó cảnh cáo ông ta không?" Lão Bạch đặt chiếc cốc sứ tinh xảo xuống, chợt nói: "Bên cạnh Diệp Nam Nhật không có ai cả, muốn giết chết ông ta thì chỉ như giết chết một con kiến mà thôi."
Lý Quang Huy mỉm cười nói: "Tạm thời không cần, ván bài này ông ta đã biết trước, thì chẳng lẽ Lý Quang Huy tôi sẽ ngồi im chịu chết hay sao? Tôi đã im lặng rời đi khá lâu rồi, cuối cùng cũng có thể lên diễn vở kịch này, thật là mong chờ."
Lão Bạch nhẹ nhàng mỉm cười, tuyệt nhiên không nói thêm một lời nào nữa.
Lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Lý Ngọc Mai cùng hai anh em nhà Thiệu Nhất Nguyên đi vào.
"Lão Bạch, chủ tịch." Hai anh em nhà Thiệu Nhất Nguyên kính cẩn cúi chào lão Bạch và Lý Quang Huy.
Lão Bạch liếc mắt với vẻ mặt vô cùng ngạo mạn rồi nhẹ nhàng gật đầu với anh em nhà Thiệu Nhất Nguyên: "Còn sớm như vậy mà sao đã về rồi? Không phải là hai người cùng với Tề Hưng đi thăm Diệp Thanh Phương trong bệnh viện hay sao?"
Lý Quang Huy xoay người, có chút cưng chiều nhìn Lý Ngọc Mai. Người có thể bước vào phòng làm việc của Lý Quang Huy mà không bị vệ sĩ cản lại thì chỉ có thể là cô chủ nhỏ nhà họ Lý, Lý Ngọc Mai. Chính vì thế có thể thấy được tình thương của Lý Quang Huy đối với đứa con gái này là có thừa.
"Thằng nhóc nhà họ Đường chưa đến à, với tính tình của Tề Hưng, chỉ sợ là không thể cho nó nếm trái ngọt được rồi." Lý Quang Huy ngồi xuống đối diện lão Bạch, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười nhẹ nói.
Trên mặt Lý Ngọc Mai lộ ra vẻ khổ tâm nói: “Không có, chỉ là có chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi."
"Ồ?" Lý Quang Huy hơi nhướng mày: "Cha nghe nói lần này Tề Hưng đến còn đem theo chuyện quá khứ, chẳng lẽ đã như thế rồi còn muốn đánh nhau với Đường Tuấn."
Lý Ngọc Mai nói: "Tề Hưng mang theo người được xưng là phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh."
"Phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh?" Sắc mặt Lý Quang Huy nhẹ thay đổi, tất nhiên đã từng nghe qua danh tiếng của Quách Thịnh Minh.
"Phong lôi bát cực? Hừ!" Lão Bạch cũng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường nói: "Gà vườn chó xóm mà cũng dám xưng hai chữ phong lôi, lão đây trở bàn tay một cái cũng có thể đánh bại anh ta!"
Lý Quang Huy cũng chỉ cười nịnh nọt nói: "Lão Bạch đối với Cảnh giới Chân Khí cũng chí cách nhau có một chút, phong lôi bát cực làm sao có thể là đối thủ của anh."
Gương mặt lão Bạch lộ rõ vẻ đắc chí, mới đây thôi ông ta bỗng nhận ra, ông ta tự tin cho bản thân một năm để bước vào Cảnh giới Chân Khí, tới lúc đó ông ta và Lý Quang Huy sẽ giải trừ giao ước. Lúc trước là Lý Quang Huy cứu ông ta một mạng, lão Bạch lập tức đồng ý sẽ bảo vệ người nhà họ Lý, cho đến lúc ông ta đột phá được Cảnh giới Chân Khí rồi sẽ tự động rời đi.
Ngày hôm nay với sức mạnh của ông ta, chưa kể Quách Thịnh Minh đang bị thương, cho dù Quách Thịnh Minh có đứng ở trên đỉnh cao vinh quang thì ông ta cũng chẳng để vào mắt.
"Mấy năm gần đây mặc dù danh tiếng Quách Thịnh Minh không bằng quá khứ, nhưng có anh ta ra tay thì Đường Tuấn còn có thể trở tay xoay chuyển được sao?" Lý Quang Huy nhìn Lý Ngọc Mai nghi ngờ hỏi.