Mười ba kim châm Quỷ Môn quả không hổ là châm pháp hàng đầu trong truyền thuyết, ngay cả Đường Tuấn bây giờ cũng đã bước vào cảnh giới Chân Khí. Sau khi tỉnh lại cũng cần nghỉ ngơi đủ một ngày mới miễm cưỡng khôi phục lại thể lực. Thẩm Dũng còn phải chăm sóc Thẩm Ngọc Nhu, nên đã trở về trước. Mà Mộ Dung Lan thì phải trực ban, Đường Tuấn không còn chuyện gì để làm nên cũng chuẩn bị về nhà. Còn về tên Lưu Hoan kia, người mà đã cướp đi công lao của Đường Tuấn, từ đầu đến cuối cũng không đến hỏi thăm Đường Tuấn dù chỉ một lần.
Advertisement
Lúc Đường Tuấn đang thu dọn đồ để chuẩn bị trở về nhà, thì lúc này điện thoại lại kêu lên. Anh nhìn màn hình điện thoại một cái, thế vậy mà lại là Lý Ngọc Mai gọi đến.
“Nghe nói anh đã cứu Trần Nhật Minh sao?” Đầu bên kia điện thoại vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Ngọc Mai. Kiểu giọng điệu không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như cô ta vừa mới quen biết Đường Tuấn vậy. Cho dù là lúc biết Đường Tuấn có khả năng là cao thủ nội công hậu kỳ, người con gái của trời này vẫn duy trì phong thái kiêu ngạo trước sau như một của cô ta.
“Cũng được xem là vậy.” Đường Tuấn thản nhiên trả lời.
“Ha ha.” Sau khi nhận được lời khẳng định, trong lòng Lý Ngọc Mai có chút ngạc nhiên. Sau khi Trần Nhật Minh được Đường Tuấn chữa khỏi, cô ta đã đến thăm một lần, đương nhiên biết được tình hình vết thương của Trần Nhật Minh nghiêm trọng cỡ nào, đấy gần như không thể sống tiếp được. Nhưng Đường Tuấn lại thật sự chữa khỏi rồi.
Xem ra anh không hề vô dụng như cô ta tưởng tượng.
Một suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu của Lý Ngọc Mai, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Đường Tuấn có giỏi hơn đi nữa, cuối cùng thì cũng chỉ là một thằng nhóc không có lai lịch gì. Anh chẳng qua chỉ dựa vào thực lực nội công hậu kỳ của mình và y thuật có chút lập dị kia. Không cần biết như nào, nhưng đều không thể lọt vào mắt của cô và cả nhà họ Lý. Thứ Lý Ngọc Mai cô ta cần không phải là loại đàn ông không có chí lớn, mà là loại đàn ông có thể giúp cô ta và nhà họ Lý đi đến đỉnh cao, người xuất sắc, có dã tâm lớn.
“Có chuyện gì sao?” Đường Tuấn nghe thấy đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, hỏi.
“Ông nội tôi muốn gặp anh.” Lý Ngọc Mai mở miệng nói.
“Ông cụ sao?” Đường Tuấn sửng sốt, hỏi. Nói thật, Đường Tuấn không hề có ấn tượng tốt với người của nhà họ Lý. Không có nguyên nhân gì khác, không cần biết là Lý Quang Huy hay là Lý Ngọc Mai, thì luôn là cái dáng vẻ cao ngạo, cực kỳ kiêu ngạo. Căn bản không đặt người khác vào trong mắt mình. Đương nhiên, ngoài ông cụ Lý Quang Đức ra, tuy mới chỉ được gặp vài lần, nhưng Đường Tuấn có ấn tưởng rất tốt với ông già hiền lành và tốt bụng này.
“Đúng vậy. Khoảng thời gian này ông cứ nhắc đến anh mãi. Đúng lúc, hai ngày nữa là công viên Xanh sẽ chính thức mở cửa. Ông nội tôi bảo tôi gọi điện thoại mời anh đến cùng.” Lý Ngọc Mai bịa ra một lời nói dối nhỏ. Cô ta hiểu đôi chút về tính cách của Đường Tuấn, nếu như trực tiếp nói người cha của cô ta Lý Quang Huy muốn mời anh đi, thì e là Đường Tuấn sẽ từ chối ngay lập tức. Cho nên chỉ có thể mượn danh Lý Quang Đức.
“Vậy sao.” Đường Tuấn do dự. Hạng mục công viên Xanh anh có nghe nói qua, là hạng mục đầu tư trọng điểm của nhà họ Lý hai năm nay, được gọi là nơi để nghỉ hưu khi về già hay các kỳ nghỉ xa xỉ nhất của thành phố Vinh. Cho dù là đặt ở tỉnh Khánh Hoà cũng có thể xếp vào trong top năm.
Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, vì sao ông cụ lại định ở công viên Xanh, nhưng Đường Tuấn vẫn đồng ý.