Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thật sao?” Bà lão dân tộc Mèo đột nhiên đứng lên, màn trúc trong phòng vang lên tiếng lạch cạch.
Advertisement
“Đương nhiên là thật rồi. Chẳng lẽ bà còn sợ tôi nói dối bà sao?” Người kia cười nói.
Bà lão dân tộc Mèo do dự một lúc, nói: “Được! Tôi sẽ giúp cậu thêm một lần nữa, nếu như để tôi biết được là cậu lừa tôi, thì chắc cậu cũng biết hậu quả rồi đấy!”
“Vậy tôi cảm ơn bà trước. Có bà ra tay, ông già họ Bạch kia chắc chắn không thành vấn đề.” Người kia hơi cong eo, giọng nói cung kính hành lễ nói.
Bà lão “ừ” một tiếng, rồi không nói thêm nữa.
Người kia xoay người rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Cái sân nhỏ của căn nhà nằm ở trong ngõ nhỏ sâu hút của khu ổ chuột đã khôi phục lại sự tĩnh lặng một lần nữa. Gương mặt già nua giống như vỏ cây kia của bà lão hơi run rẩy, hai cánh tay rèn luyện quanh năm ngày tháng vô cùng vững chắc dưới tay áo dài rộng thùng thình kia cũng bắt đầu run rẩy.
Từ xưa đến nay dân tộc Mèo có quy tắc, không được dùng cổ thuật hại người, làm người bị thương, càng không được ỷ vào sức mạnh tu luyện mà làm hại đến người bình thường. Mà bây giờ, bà ta vì đứa cháu gái kia mà liên tục làm trái lại hai quy tắc kia, nếu như để người của dân tộc Mèo biết được thì bà ta chỉ có con đường chết.
Ánh mắt của bà ta chớp động, cuối cùng ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: “Tôi chết cũng không sao cả, nhưng trước khi tôi chết phải bảo vệ Tiểu Nam một cách chu toàn!”
Nhà họ Lý quả thực đã bỏ ra rất nhiều công sức và vốn đầu tư vào hạng mục công viên Xanh này, cả cái công viên Xanh tọa lạc ở núi Công Xanh ngoài thành phố Vinh, đây cũng là nguồn gốc của cái tên công viên Xanh. Một con đường quốc lộ trên núi đủ để chứa ba chiếc xe hơi chạy ngang hàng kéo dài từ chân núi lên, giống như một con rồng rất dài bằng xi-măng quấn quanh núi Công Xanh vậy. Cách núi Công Xanh không xa chính là con sông mẹ, sông Hồng của thành phố Vinh, những tia nắng mặt trời ban mai đầu tiên chiếu xuống, sương mù bao phủ, khiến xung quanh núi Công Xanh giống như đang ở trong tiên cảnh, như mộng như ảo.
Đường Tuấn ngồi ở trong xe, xe chạy đã chạy được một nửa con đường đi trên đường quốc lộ núi quanh co. Qua cửa kính xe, anh có thể cảm nhận được âm thanh hùng dũng của sông Hồng phía dưới và sự nguy nga đồ sộ của núi Công Xanh. Ngay cả khi anh không hiểu gì về thuật phong thuỷ thì cũng biết đây chắc chắn là nơi tuyệt nhất của phong thuỷ.
“Lý Quang Huy quả nhiên là có con mắt tinh tường.” Đường Tuấn nhỏ giọng nói thầm. Anh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía mười mấy chấm nhỏ trên đỉnh núi của núi Công Xanh kia. Đó chính là mười tám toà biệt thự xa hoa mà Lý Quang Huy đặc biệt làm ra, mỗi toà biệt thự đều có diện tích gần mét vuông, là khu nhà cao cấp chân chính. Nếu không có bảy tám chục tỷ thì căn bản là không mua được. Còn về tòa biệt thự số một nằm ngay đỉnh ngọn núi nhất, đã không phải là toà biệt thự có thể dùng tiền là mua được nữa rồi.
Thử nghĩ một chút, đứng trên đỉnh núi Công Xanh, nhìn xuống được cả thành phố Vinh và sông Hồng, nghe thấy tiếng gió ngắm sương mù, đó là một cảnh vô cùng hùng vĩ, vô cùng lãng mạn. Cho dù là những người có tiền kia, thì e là