Trên khuôn mặt Lão Bạch hiện lên vẻ xấu hổ, nếu có thể thì ông ta hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, nếu không thì tại sao hiện thực lại trở nên hài kịch hóa như thế. Nửa tiếng trước ông ta còn cho rằng chỉ là một tên nhóc con mà mình lật bàn tay một cái là có thể đánh bại, thế mà bây giờ lại trở thành một cao thủ của cảnh giới Chân Khí, một tồn tại khiến ông ta phải ngước mắt nhìn lên. Ngay cả bà Độc còn không phải là đối thủ của Đường Tuấn thì ông ta là cái thá gì!
Advertisement
Trong lòng dâng lên từng đợt hối hận, hối hận mình không nên khinh thường Đường Tuấn, hối hận mình không nên đi khiêu khích Đường Tuấn.
"Ông sỉ nhục tôi, khinh thường tôi trước mặt rất nhiều người, có từng nghĩ đến có ngày hôm nay chưa?" Đường Tuấn chống hai tay lên eo nhìn lão Bạch, giọng điệu hờ hững lại mang theo sát ý bén nhọn.
"Không thể khinh nhục tông sư!" Bỗng nhiên trong đầu lão Bạch hiện lên những lời này. Từ lúc ông ta bắt đầu luyện võ, bậc cha chú trong nhà và các tiền bối đã thường hay dùng những lời này để cảnh cáo ông ta. Trước khi đạt được cảnh giới Chân Khí thì tuyệt đối không nên gây ra bất cứ sứt mẻ tình cảm nào với một vị cao thủ cảnh giới Chân Khí, càng không nên ăn nói lỗ mãng với họ! Lời cảnh cáo này không liên quan đến tuổi tác mà nó chỉ có liên quan đến thực lực!
Nghĩ đến lúc trước chính mình đã tìm đủ mọi cách để khinh thường, sỉ nhục Đường Tuấn, trái tim lão Bạch như đã cháy thành tro! Rốt cuộc mình đã ngu xuẩn đến nhường nào mới dám xúc phạm một vị tông sư. Nếu để cho người ta biết đến những điều đó thì cho dù Đường Tuấn muốn giết ông ta cũng sẽ không ai dám nói tiếng nào.
Phịch!
Lão Bạch quỳ xuống không chút do dự.
"Đường tông sư, tôi sai rồi!" Lão Bạch dập đầu xuống, như là một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Đường Tuấn cười khẩy, nói: "Sai? Ông có sai cái gì đâu! Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn mà ông có thể giết chết bằng một tay! Chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà ông dùng để khoe khoang thực lực của chính mình mà thôi! Ông không cần quỳ xuống trước một kẻ hèn mọn, trước một quân cờ nhận sai vậy đâu! Không phải ông còn muốn đánh cược với tôi, để tôi quỳ xuống nhận sai với ông sao? Ông có làm sai cái gì đâu?"
Tuy rằng bà Độc đã bị chặn lại huyệt đạo nhưng ngoại trừ không thể hoạt động ra thì không có vấn đề gì khác. Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người cũng đã đủ để bà ta hiểu được sơ lược mọi chuyện, bà ta cười khẩy ra tiếng, nói: "Chỉ là một tên có nội công Đại Thành thôi mà lại dám đi khiêu khích một tông sư cảnh giới Chân Khí sao, thật đúng là không biết sống chết! Nếu tôi không nhìn lầm thì chắc hẳn ông ta người họ Bạch ở Tây Ninh đúng không? Khiêu khích với tông sư, chẳng lẽ không sợ mang đến tai họa diệt môn cho nhà họ Bạch mấy người sao? Bạch Chi Quang đã dạy ông vậy sao?"
Lão Bạch nghe đến đó, thân thể đã bắt đầu run lẩy bẩy, liên tục dập đầu xuống đất nói: "Xin tông sư tha tội! Xin tông sư tha tội!"
Lực lượng phía sau của bà Độc là bộ tộc người Mèo, có mấy vị cao thủ cảnh giới Chân Khí, hơn nữa thân phận của bà Độc tương đối đặc thù nên mới dám ở dưới tình huống biết được Đường Tuấn là cao thủ cảnh giới Chân Khí mà vẫn dám cùng anh đánh một trận. Nhưng nhà họ Bạch ở Tây Ninh này thì không giống vậy, chỉ cần Đường Tuấn muốn thì anh có thể lấy thực lực một người mà quét sạch cả nhà họ Bạch bọn họ!
Lão Bạch liên tục dập đầu, dù máu đã chảy ướt cả một mảng đầu nhưng vẫn không dám dừng lại.
Khoảng năm phút sau, Đường Tuấn mới mở miệng nói: "Đủ rồi!"
Lão Bạch dừng dập đầu, ánh mắt mong ngóng mà nhìn Đường Tuấn.