Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn muốn từ chối, nhưng tên mập thế nào cũng không buông tha, cuối cùng anh đành phải đồng ý.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ninh Đình Trung, Đường Tuấn thấy vẫn còn sớm, đang định đến thư viện, anh muốn xin nghỉ làm nhân viên quản lý. Lý do lúc đầu muốn tìm công việc, chủ yếu là muốn ổn định cuộc sống, sau đó mới tính tiếp. Nhưng đánh bậy đánh bạ lại luyện được Chân Khí và lần gặp gỡ bất ngờ với Thẩm Ngọc như rồi điều trị cho cô ấy đã khiến cuộc đời anh một lần nữa trở nên hỗn loạn. Cho dù thuốc Thông Thần, Tuyết Cơ Đài sắp ra mắt trên thị trường, hay là bộ tộc người Mèo, và cả chuyện võ đạo thế gia hão huyền, tất cả những việc đó đã chiếm hết thời gian của anh, anh cũng không đủ sức để đi làm ở thư viện nữa.
Advertisement
Chỉ là sau khi nghỉ việc quản lý ở thư viện, anh không được sống trong khuôn viên trường nữa. Cũng may, bây giờ anh không thiếu tiền, chưa kể anh còn là cổ đông lớn nhất của Dược phẩm Nam Nhật, số tiền một trăm bảy mươi lăm tỷ bán Long Bích Chiêu lần trước cũng đủ để anh tiêu xài một thời gian.
Anh vừa xuống lầu thì một chiếc Audi màu đen, biển số là một hàng con số sáu, lướt qua một đường một vòng cung tuyệt đẹp rồi dừng lại cách anh một đoạn. Đường Tuấn không nghĩ ngợi gì, đang định đi tiếp đến thư viện, cửa xe Audi đột nhiên mở ra, sau đó có người gọi tên anh.
Quay đầu nhìn lại, thấy Trần Bá Phước đang bước xuống xe, theo sau là Hồng Minh dáng vẻ sa sút, sau đó không còn ai khác nữa. Vừa rồi là Trần Bá Phước gọi tên anh.
"Anh Đường, xin anh đợi một chút." Trần Bá Phước bước nhanh tới chỗ Đường Tuấn.
"Có chuyện gì không?" Đường Tuấn thẳng thắn hỏi.
Trần Bá Phước không trả lời thẳng, nhìn Hồng Minh ở phía sau, nói: "Còn không mau đi xin lỗi anh Đường!"
Trần Bá Phước nói xong, Hồng Minh không chút do dự, đi tới trước mặt Đường Tuấn, cung kính cúi đầu nói: "Xin lỗi anh Đường!"
Tuổi của Hồng Minh tương đương với tuổi của bố Đường Tuấn, lúc này hắn gọi Đường Tuấn là "anh", nghe thật nực cười, nhưng Hồng Minh không cảm thấy xấu hổ chút nào. Trước khi đến, Trần Bá Phước đã cảnh báo anh ta. Biết Đường Tuấn là người mà anh ta không thể đắc tội được. Biết co biết dãn mới là một người đàn ông.
Dường như sợ Đường Tuấn vẫn chưa thỏa cơn tức, Hồng Minh dùng tay tát mấy cái thật mạnh, ăn vài cái tát, bên má đỏ một mảng da.
"Đủ rồi!" Đường Tuấn xua tay, lười nhìn hai người trước mặt diễn trò, nói: "Ông chủ Trần, ông có chuyện gì thì cứ nói đi."
Không có việc thì không tìm đến nhà, anh không tin Trần Bá Phước đưa Hồng Minh đến xin lỗi mình mà không có lý do. Hôm nay là ngày quan trọng, là ngày khai trương Công viên xanh, Trần Bá Phước là ông chủ thứ hai ở đó, đến tìm anh chắc chắn là có việc.
Trần Bá Phước cười, nói: "Anh Đường đúng là một người sảng khoái. Nhưng mà nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh để bàn bạc, cậu thấy thế nào?"
Đường Tuấn cân nhắc rồi đồng ý. Anh cũng muốn xem Trần Bá Phước tìm anh là vì chuyện gì.