Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà Độc, dù gì thì bà cũng là một cao thủ. Làm sao mà bà lại có thể vì mạng sống mà cúi đầu trước một thằng nhóc răng còn chưa mọc đủ như thế.” Trong mắt Lưu sư thúc hiện lên nỗi oán giận, ông ta chế nhạo nói: “Tông sư? Bà cho rằng tông sư là rau cải bắp thảo ở ngoài đường phố hay sao, đi đâu cũng có thể gặp được. Hai người diễn hay đấy, nhưng hơi quá rồi!”
Bà Độc thở dài một hơi, nhìn ông già tóc hơi bạc bằng ánh mắt thương hại, ở trước mặt một người tông sư mà dám nói anh ta đang diễn, tên họ Lưu này đúng là chán sống rồi.
Advertisement
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi.” Bà Độc vẫn còn công dụng đối với Đường Tuấn cho nên anh sẽ không mặc kệ để bà ta xảy ra chuyện.
Bà Độc nghe thấy vậy thì dứt khoát khoanh chân ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không thèm nhìn đến bọn người ông già áo xám.
Lưu sư thúc muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị ông già áo xám kéo lại.
Ông già áo xám đứng dậy, chắp tay nhìn Đường Tuấn nói: “Người anh em này, tôi là Phó Văn Sơn của Hình Ý Môn. Việc lần này là ân oán riêng của Hình Ý môn bọn tôi với bà lão người dân tộc Mèo này, chỉ cần cậu không can thiệp vào thì chúng tôi có thể coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra ”
Đường Tuấn lắc đầu bước lên chắn trước mặt bà Độc, bày ra lập trường của bản thân.
Phó Văn Sơn cau mày nói: “Cậu trai trẻ, xem ra cậu muốn trở thành kẻ thù của Hình Ý Môn. Cậu đã từng nghe qua câu nói tông sư không thể xúc phạm chưa? Chỉ dựa vào chuyện cậu giả làm tông sư ngày hôm nay thôi thì cho dù tôi có đánh cậu bị thương nặng, các trưởng bối trong sư môn của cậu cũng sẽ không dám nói nhiều một tiếng, cậu có tin không?”
“Ha ha!” Đường Tuấn cười lạnh nói: “Ông còn biết là tông sư không thể xúc phạm sao? Chỉ với những lời mà ông vừa nói thôi thì cho dù tôi đánh ông giết ông, Hình Ý Môn các ông cũng sẽ không dám làm gì tôi!”
Vẻ mặt của Phó Văn Sơn lập tức tối sầm xuống, ông ta không ngờ rằng những lời mà ông ta vừa nói lại bị đáp trả lại ngược lại như vậy. Thế nhưng ông ta vẫn không tin Đường Tuấn là cao thủ tông sư. Cao thủ tông sư dưới ba mươi tuổi? Đùa cái quái gì vậy, Phó Văn Sơn ông đã sống đến từng tuổi này, vị tông sư trẻ nhất mà ông ta từng gặp cũng đã
ba mươi tuổi rồi, người ta còn được xưng là thiên tài tập võ? Còn thằng nhóc trước mặt này, ảo tưởng sức mạnh sao?
“Hồ đồ ngu xuẩn!” Phó Văn Sơn hừ lạnh một tiếng, thân hình biến hóa như một con đại bàng đang sải cánh, dùng hai tay đánh tới trên người Đường Tuấn. Ông ta đã đạt tới tu vi luyện công hóa khí, mạnh hơn gấp ba lần so với Lưu sư thúc. Một chưởng đánh ra như muốn bao trùm cả người Đường Tuấn để anh rơi vào thế cô lập và bất lực như một con thuyền cô đơn trên vạn dặm sóng biển, ông ta có thể tùy ý khống chế anh trong lòng bàn tay!
“Ha ha!” Vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh mà nhìn ông.
Anh hơi nâng bàn tay lên, từ trong không khí làm ra động tác đè ép xuống như muốn đè lên người Phó văn Sơn vậy. Một luồng hơi thở kinh khủng phát ra từ trong cơ thể anh, giống như là sóng lớn giận dữ, rồng thần tức giận! Không khí như bị đè nén lại sau đó phát ra tiếng vang âm u bùng nổ.
“Nội công ngoại phóng!” Phó Văn Sơn đang ở trên không trung đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: “Cao thủ tông sư! Sao cậu ta có thể là cao thủ tông sư!”