“Sao bọn họ lại đến đây?”
Mộ Dung Lan thấy mấy người bọn họ, kéo Đường Tuấn sang bên cạnh, nói.
“Bọn họ là ai?”
Advertisement
Đường Tuấn hỏi.
Mộ Dung Lan nói:
“Bọn họ là Sở Y tế thành phố Vinh, phụ trách sức khỏe người dân và giám sát tất cả các bệnh viện của thành phố Vinh. Bệnh viện số một của thành phố Vinh chúng tôi đều do bọn họ quản lý. Nghe nói bọn họ có quan hệ rất tốt với viện trưởng Lưu, Lưu Văn Đức có thể ngồi lên vị trí viện trưởng này xem ra đã dựa vào bọn họ không ít. Chỉ là đây là lần đầu tiên đến bệnh viện với thế trận lớn như vậy đấy.”
Đường Tuấn nghĩ một lúc, bật cười rồi nói:
“Sợ là bệnh viện các cô sắp phải thay viện trưởng rồi. Nếu như tôi không đoán sai thì, là Hình Công Huy đã gọi điện cho bọn họ. Lần này hai cha con Lưu Văn Đức lại còn dám bày trò trước mặt Hình Công Huy, còn suýt chút nữa là bắt ông ta đền mạng, Hình Công Huy lại không phải người dễ bị qua mặt, đường nhiên khó mà bỏ qua như thế được.”
Anh nhìn Mộ Dung Lan, nói:
“Cuộc phẫu thuật lần này là do cô phẫu thuật chính, e là bác sĩ Mộ Dung cũng sắp trở thành bác sĩ trưởng khoa Mộ Dung rồi.”
Mộ Dung Lan vốn là bác sĩ chữa trị kiêm phó khoa của bệnh viện, chỉ là sau đó bị Lưu Hoan giở trò bị điều đến quầy trực y tá.
Mộ Dung Lan nghe thấy thế, trợn mắt nhìn Đường Tuấn một cái, nói:
“Vậy anh thì sao?”
Đường Tuấn xua tay, nói:
“Ý chí của tôi không ở đây. Cho dù Hình Công Huy có cho tôi làm viện trưởng, tôi cũng không làm.”
Quả nhiên Đường Tuấn không hề đoán sai, chiều ngày hôm đó, hai cha con Lưu Văn Đức và Lưu Hoan bị nhân viên của Sở Y tế điều tra. Sau khi điều tra xong, những chuyện nhơ nhớp mà hai người bọn họ đã làm đương nhiên là giấy không gói được lửa rồi. Mua bán chức vụ, lạm dùng chức quyền để trục lợi, đàn áp bác sĩ của bệnh viện, tất cả mọi chuyện đều bị lôi ra trong nháy mắt. Lưu Văn Đức không chỉ bị ép từ chức viện trưởng, thậm chí có thể phải ngồi tù mấy năm. Còn Lưu Hoan cũng không thể vô tội được.
Mộ Dung Lan được Hình Công Huy cất nhắc, lên đảm nhiệm chức vị trưởng khoa.
Mộ Dung Lan sau khi biết được tin này, lập tức gọi điện cho Đường Tuấn.
“Hình Công Huy muốn anh đảm nhiệm chức chức phó viện trưởng của bệnh viện, còn nói qua một thời gian nữa sẽ tìm cơ hội cho anh làm việc chính thức.”
Mộ Dung Lan nói trong điện thoại.
“Cô trả lời ông ta như thế nào?”
Đường Tuấn hỏi.
Mộ Dung Lan nói có chút quở trách:
“Còn trả lời ông ta thế nào chứ. Bác sĩ Đường vĩ đại của chúng ta làm gì quan tâm đến như hư danh này, tôi thay anh từ chối ông ta luôn rồi.”
Người khác thì cố gắng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để có thể ngồi lên vị trí viện trưởng này, nhưng chỉ có mình Đường Tuấn là lại ngược lại.
“Ha ha. Vậy thì tốt”
Đường Tuấn cười nói. Mặc dù anh và Mộ Dung Lan quen biết chứ được bao lâu, nhưng hai người lại cực kỳ ăn ý, chỉ cần hơi nói một chút thôi, đã biết đối phương muốn gì. Cho nên để Mộ Dung Lan từ chối lời mời của Hình Công Huy ngược lại càng tốt hơn.