Vấn này đã đánh thẳng vào điểm mấu chốt.
Đường Tuấn nói rằng tăng cường sức mạnh của máu giống như trong quá trình vượn và khỉ tiến hoá thành người, muốn một mình tăng tốc độ tiến hoá một bộ phận.
Mọi người ở đây nhìn lại là chuyện căn bản không thể được.
Đường Tuấn nói: "Nếu như tôi có cách thì sao?"
"Không có khả năng!"
Anh vừa nói xong đã bị mọi người nghiêm khắc phản đối.
Điều này đã vượt ra khỏi tầm hiểu biết của bọn họ rồi, nếu như giới tu hành phát triển thêm mấy chục nghìn năm nữa thì có lẽ mới có khả năng.
Nói cách khác thì ý nghĩ này của Đường Tuấn ít nhất đã vượt mức quy định của thời đại tận mấy chục nghìn năm! Thật giống như tìm ra cách chế tạo máy bay ở xã hội nguyên thuỷ vậy.
Lý luận về tri thức thì các loại thiết bị đều gần như vô dụng, biết phải làm thế nào?
Bình Tam Tiếu nói: "Người thanh niên, cậu chính là Đường Tuấn nhỉ. Cái suy nghĩ này của cậu quả thật rất thú vị, cũng đủ sáng tạo. Nhưng căn bản không có tính thực dụng. Người thanh niên chính là thích mấy suy nghĩ viển vông."
Những người khác cũng cười nhạt.
Không hề có ý cười nhạo mỉa mai, dù sao phần lớn người bọn họ cũng là từ giai đoạn này mà tới, chờ sau khi kiến thức nhiều lên thì bọn họ mới phát hiện sự hiểu biết của bản thân trước kia nông cạn đến nực cười cỡ nào.
Viên Lâu Lan cũng cảm thấy buồn cười.
Có điều cô ta cũng bội phục sự dũng cảm của Đường Tuấn, có thể dám nói ra loại lý luận này trước mặt nhiều người như vậy, nếu nhát gan thì không thể làm được.
Hung hăng ra mặt một lần như thế, nói không chừng Đường Tuấn còn có thể được một bác sĩ thần coi trọng thì sao?
Đường Tuấn cũng không giải thích gì nhiều, mà là để Viên Lâu Lan thả ba người Vương Trùng, Hàn Bảo Long và Tạ Hoàng Đồng ra.
Tiểu thế giới của anh đã bị đan hoàn thần bí dung luyện rồi, nhẫn không gian cũng không có cách chứa người, không thể làm gì khác hơn là trước tiên thu xếp ở trong tiểu thế giới của Viên Lâu Lan.
Điều này có chút phiền phức nhưng Đường Tuấn vẫn không tìm được cách giải quyết.
Đường Tuấn lấy một chút máu của Vương Trùng.
Sau khi Vương Trùng trúng phải ma huyết chú thì màu sắc của máu sẽ càng đậm, đỏ biến thành màu đen.
Hơn nữa máu còn tản ra luồng sát khí nồng nặc.
Nhìn thấy hành động của Đường Tuấn, những bác sĩ thần ở đây nghĩ không ra anh muốn làm cái gì.
Có vài người muốn quát lên bảo anh dừng lại nhưng đã bị Bình Tam Tiếu dùng ánh mắt ngăn lại.
Chút máu ấy của Vương Trùng lơ lửng trên không trung.
Mỗi một ánh mắt của bác sĩ thần ở đây đều sắc bén, sớm đã nhìn ra được máu được lấy ra này đã bị ma huyết chú ăn mòn toàn bộ.
Đường Tuấn lấy ra một cây ngân châm.
Cây ngân châm này có tính chất đặc biệt, mặt ngoài còn có mùi thuốc nhàn nhạt.
Mũi châm của ngân châm cực nhỏ, vừa vặn đâm khít vào trong máu.