Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự hoảng loạn trong khoang nhanh chóng kết thúc, chỉ còn khoảng một tiếng nữa thôi là máy bay sẽ hạ cánh.
Đường Tuấn ngồi xuống, chuẩn bị mở tài liệu ra xem. Anh không hiểu cũng không tiếp xúc nhiều với nhà họ Mộ Dung, cần phải chuẩn bị thật tốt mới được.
“Anh muốn làm ăn với nhà họ Mộ Dung hay muốn đối phó với nhà bọn họ?” Lúc này, cô gái bên cạnh Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Advertisement
Đường Tuấn ngẩn ra, nghiêm mặt nhưng không có ý trả lời lại.
Cô gái dường như rất hứng thú, nói: “Nếu như muốn làm ăn với nhà họ Mộ Dung, những chuẩn bị này của anh còn xa mới đủ. Còn nếu muốn đối phó với nhà họ Mộ Dung, tôi khuyên anh nên bỏ ý nghĩ này đi.”
“Vì sao nói với tôi những lời này?” Đường Tuấn có chút khó hiểu.
Anh hẳn là không quen biết cô gái này, càng không có giao tình gì cả.
Cô gái nhún vai, động tác này của cô vô cùng thu hút. Cho dù khuôn mặt bị che đi hơn nửa, nhưng Đường Tuấn tin rằng, cô gái này nhất định là một mỹ nữ vạn người có một, cho dù là Lý Ngọc Mai cũng không sánh được.
Giọng nói cô gái không chút gợn sóng, nói một cách bình tĩnh: “Vừa nãy anh khám cho cô bé kia, mấy lời nhắc nhở này của tôi cứ coi như là phí khám bệnh đi.”
“Cô là người thân của cô bé kia?” Đường Tuấn hơi nhíu mày.
“Không phải.” Cô gái nói một cách quả quyết.
Cô ấy không muốn tiếp tục nói chuyện với Đường Tuấn, kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hơn chút nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Thật là một cô gái kì quái.” Trong lòng Đường Tuấn thầm nghĩ.
Một tiếng sau, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay. Đường Tuấn ra khỏi sân bay, chuẩn bị bắt xe đi viện điều dưỡng Thành Công. Chẳng qua đúng phải khi đang đông người, Đường Tuấn vẫn chưa bắt được xe.
Đúng vào lúc này, một tiếng cười trào phúng vang lên phía sau lưng anh: “Ái chà. Lúc nãy trên máy bay không phải cứng rắn lắm sao, sao bây giờ đại thần y của chúng ta lại phải đứng bắt xe thế này?”
Đường Tuấn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết Thành Dân đang đứng dựa vào một chiếc xe thể thao của Porsche vô cùng nhã nhặn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh bằng vẻ mặt châm chọc. Mà đứng bên cạnh Tiết Thành Dân là một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trong tay cầm theo tài liệu, có vẻ là trợ lý của anh ta.
Đường Tuấn hơi nhíu mày, nhưng không trả lời. Đối với những người tự cho mình là tốt đẹp như Tiết Thành Dân, anh không muốn để ý chút nào, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng đến chỗ Mộ Dung Lan.
Tiết Thành Dân bị Đường Tuấn bơ đi, trong lòng có chút tức giận, cố tình lắc chìa khoá xe Porsche trong tay, nói: “Có cần tôi chở anh một đoạn không? Giờ này không dễ bắt xe đâu. Không phải ai cũng có cơ hội ngồi xe thể thao Porsche đâu.”
Anh ta nói với cô trợ lý xinh đẹp đang đứng bên cạnh: “Cô biết vừa nãy vị đại thần y này nực cười đến thế nào không? Cậu ta dám nói tôi không xứng so tài y thuật với cậu ta, tôi thật sự chưa bao giờ nghe thấy chuyện cười nào buồn cười hơn thế nữa. Tôi lái Porsche, anh ta muốn đánh, rốt cuộc là ai mới không có tư cách.”
Cô trợ lý xinh đẹp che miệng cười nhẹ, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Đường Tuấn. Vừa nhìn Tiết Thành Dân là đã biết anh ta là người thành đạt trong xã hội, còn Đường Tuấn cùng lắm cũng chỉ là một viên chức tầm thường, hai người không hề có điểm nào chung để so sánh.
Đường Tuấn nói một cách lạnh lùng: “Không cần phiền hà.”
Tiết Thành Dân nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Đường Tuấn, ánh mắt càng đắc ý hơn, cảm thấy sự bực tức lúc nãy trên máy bay đều đã biến mất. Thấy Đường Tuấn vẫn giữ dáng vẻ là một kẻ dễ bị bắt nạt, anh ta cảm thấy không còn thú vị nữa, chuẩn bị trào phúng thêm vài câu nữa rồi rời đi, dù sao vẫn còn có bệnh nhân đang đợi ở bệnh viện.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thắng xe gấp đột nhiên vang lên.
Ba chiếc xe mạnh mẽ đỗ lại ở chỗ cách ba người bọn họ không xa, chiếc ở giữa là Rolls-Royce phiên bản đặt làm riêng, hai chiếc ở trước và sau là xe việt dã Hummer.
Một người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi bước xuống từ chiếc Rolls-Royce ở giữa, người đàn ông mặc một bộ đồ tây giá trị đắt đỏ, giày da sáng bóng, khí độ uy nghiêm, hiển nhiên là một người ở địa vị