Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Lan cắn môi, lắc đầu nói: “Em quen thuộc chỗ này hơn anh.”
Cô cũng là bác sĩ, đương nhiên cô có thể nhìn ra trạng thái bây giờ của Đường Tuấn rất không ổn. Nếu Đường Tuấn xảy ra xung đột với đám người này, tuyệt đối không có lợi. Dựa vào thân phận tiểu thư nhà Mộ Dung của cô, biết đâu lại có thể khiến cho đối phương phải kiêng nể.
Advertisement
Đường Tuấn hết cách, chỉ đành cả hai người cùng lúc xuống xe.
Tám chín người đó lập tức vây quanh hai người Đường Tuấn và chiếc xe, dẫn đầu là một người đàn ông có hình xăm trên cánh tay. Ánh mắt của hắn sắc bén, con dao găm trong tay hắn lao đến, hẳn cũng phải là một tay dùng giao giỏi. Thứ khiến Đường Tuấn càng thêm kiêng dè, vậy mà tên xăm mình này lại là một cao thủ nội lực.
Nếu là lúc trước, những tên có thực lực giống tên xăm mình này, Đường Tuấn chỉ cần một tay cũng có thể giải quyết được, nhưng trạng thái hiện tại của anh thật sự rất tệ, đây là một phiền toái không nhỏ đối với anh.
“Các người là ai?” Đường Tuấn cố ý nghiêm mặt, lạnh lùng lên giọng quát.
Tên xăm mình vung vẩy con dao trong tay, đôi mắt tam giác quét một vòng trên thân hình yêu kiều của Mộ Dung Lan, cười nói: “Từ lâu đã nghe nói cô chủ của nhà họ Mộ Dung là một đại mỹ nữ, quả nhiên không sai.”
Mộ Dung Lan khẽ giật mình, không ngờ đến đối phương thế mà lại biết cô. Nhưng như vậy càng tốt, cô hỏi lại: “Nếu đã biết tôi là ai, vậy mà các người còn dám chặn xe của tôi?”
Người đàn ông xăm hình nghe vậy, lập tức cười phá lên ha ha, ánh mắt hài hước từ người Mộ Dung Lan chuyển lên người Đường Tuấn, anh ta trầm giọng nói: “Cô Mộ Dung, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại thì hơn. Nếu không tôi thật sự không thể đảm bảo được rằng những người anh em này của tôi có động tay động chân với cô hay không.”
Anh ta dùng dao găm trong tay chỉ vào Đường Tuấn nói: “Có người muốn tao chặt hai tay của mày xuống, mày tự mình động thủ hay là để tao đích thân ra ta?”
Mặt Đường Tuấn biến sắc nói: “Là Mộ Dung Hà bảo các người đến phải không?”
Người đàn ông xăm mình cười nói: “Điều này mày không cần biết, dù sao mày cũng đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi.”
Anh ta ỷ mình là một cao thủ nội lực, cũng coi như là nhân vật có số có má trong thế lực ngầm ở địa phương, tất nhiên sẽ không để Đường Tuấn vào mắt. Còn nữa, thật sự Mộ Dung Hà dùng quá nhiều tiền khiến anh ta thật sự không có cách nào cự tuyệt được.
Một tia sát khí lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đường Tuấn. Anh chỉ mới đến đây thôi, có mâu thuẫn với anh, cũng chỉ có Tiết Thành Dân và Mộ Dung Hà, Tiết Thành Dân chắc chắn không có bản lĩnh có thuê được cao thủ nội lực được, vậy chỉ còn khả năng là cậu ấm Mộ Dung Hà kia. Chỉ là Đương Tuấn không ngờ đến, nhanh như vậy mà Mộ Dung Hà đã không kìm chế được rồi.
“Xem ra mày không tính khoanh tay chịu trói rồi.” Người đàn ông xăm mình lắc con dao hoa xinh đẹp, nói với giọng lạnh lẽo: “Vậy lát nữa đừng khóc nhè nha. Anh em, lên cho tao. Nếu như nó không nghe lời, vậy thì cứ đánh gãy một chân của nó! Tao muốn xem một tên tàn phế làm như thế nào để cưới được đại tiểu thư nhà Mộ Dung đây.”
Người đứng phía sau anh ta vừa nghe xong, lập tức lộ ra vẻ hào hứng, vung côn thép lao về phía Đường Tuấn.
“Đúng là muốn chết mà!” Đường Tuấn quát nhẹ một tiếng, trong mắt là ý lạnh càng lúc càng nồng.
Cho dù lúc này anh đã rất yếu ớt, chân khí trong cơ thể cũng vô cùng mỏng manh, nhưng vẫn là một tông sư cường giả hàng thật giá thật, không dễ khinh thường! Những người này, ngoại trừ tên xăm mình, những người khác đều là người bình thường, trong mắt người thường có lẽ những người này có phần tàn nhẫn và khí thế cực kỳ hung tàn.