Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được! Hôn ước giữa nhà họ Đường và nhà họ Hoàng Phủ đã bị xóa bỏ!” Anh lạnh giọng nói, không hề muốn dây dưa thêm với cô ta. Cho dù cô ta không nói thì anh cũng không định lợi dụng tới hôn ước này để làm cái gì.
“Vậy thì tốt rồi!” Hoàng Phủ Ngọc thản nhiên nói: “Một lát nữa sẽ chúc thọ ông nội của tôi, đến lúc đó anh cũng tới đây chính miệng nói với ông ấy đi. Ông ấy sẽ hiểu thôi!”
“Được!” Anh đồng ý.
Advertisement
Trong lúc anh đang nói chuyện với Hoàng Phủ Ngọc, bên trong biệt thự, mấy người trong gia đình Mộ Dung cũng bắt đầu thảo luận:
“Chú hai, chú định làm gì? Dẫn sói vào nhà, để cho người ngoài chấm mút nhà Mộ Dung chúng ta hay sao? Chú không biết cha chán ghét nhất chính là những thứ này à?” Mộ Dung Khánh mắng Mộ Dung Tú.
“Cái gì mà dẫn sói vào nhà chứ? Anh cả à, có phải anh nói quá rồi hay không, tôi chẳng qua chỉ là muốn thúc đẩy hợp tác của tập đoàn Yên Hoà, chuyện mà anh cả không có năng lực làm được, tôi chỉ đang làm thay anh mà thôi.” Mộ Dung Tú châm chọc nói, trên mặt là biểu cảm đã nắm chắc phần thắng.
“Đúng đó anh cả, tập đoàn Yên Hoà người ta đồng ý hợp tác với nhà Mộ Dung chúng ta như vậy là đã coi trọng chúng ta rồi. Anh cả à, anh cũng đừng có đỏ mặt tía tai như vậy, có tập đoàn Yên Hoà hợp tác, nhà Mộ Dung chúng ta chắc chắn có thể leo lên một cái bậc thang, đến lúc đó đợi anh hai trở thành công thần lớn nhất của nhà Mộ Dung rồi, có khả năng còn mạnh hơn anh cả anh nhiều đó!” Mộ Dung Lâm bênh vực nói.
“Cha, mặc kệ có như thế nào, chuyện hợp tác với tập đoàn Yên Hoà này con không đồng ý.” Mộ Dung Khánh trầm giọng nói.
Ông cụ Mộ Dung im lặng không lên tiếng. Lúc này, Mộ Dung Lan có chút sợ sệt nói:
“Ông nội, con có lời muốn nói.”
“Người lớn nói chuyện, làm gì có chỗ cho con chen miệng vào!” Mộ Dung Khánh trách cứ nói.
“Đúng đó em gái, em vẫn nên ngậm miệng lại đi, chờ chuyện của tập đoàn Yên Hoà xong rồi thì em mới có thể nói chuyện của em và Đường Tuấn.” Mộ Dung Hà cũng cười lạnh nói.
Ông cụ Mộ Dung lạnh lùng liếc mắt nhìn cha con Mộ Dung Khánh một chút, nói:
“Dung Lan là người của nhà Mộ Dung chúng ta, con bé đương nhiên có chỗ nói chuyện! Nếu như các người không muốn nghe thì cút đi!”
Mộ Dung Hà ngẩn ra, bất chợt khoanh tay lại, châm chọc nói: “Con thật sự muốn nhìn xem em ấy có cao kiến gì!”
“Dung Lan, con nói đi. Con đối nhân xử thế luôn biết lấy đạo lý làm trọng, chắc chắn sẽ ủng hộ ý kiến của chú hai con đúng không?” Mộ Dung Tú cười khẽ nói.
Mộ Dung Lan nhìn cha của cô ấy, rồi lại nhìn anh trai, chú hai, biểu cảm trên mặt mấy người bác, nặng nề siết chặt nắm tay, vẻ do dự trong mắt quét sạch, dùng một loại giọng điệu cực kỳ kiên định nói: “Ông nội, con muốn kinh doanh.”
Giọng nói rơi xuống, cả căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh một hồi.
“Cha không đồng ý!”
“Chú không đồng ý!”
“Cô không đồng ý!”
“Hồ đồ!”
Ba người Mộ Dung Khánh, Mộ Dung Tú và Mộ Dung Lâm đồng thanh nói, sắc mặt Mộ Dung Hà lại càng trở nên khó coi. Đương nhiên bọn họ nhận thấy rõ tình yêu thương mà ông cụ dành cho Mộ Dung Lan, trong quá khứ bọn họ cũng không có nhằm vào Mộ Dung Lan, đó là bởi vì Mộ Dung Lan một lòng học y, cô ấy không thể làm ảnh hưởng tới địa vị của bọn họ. Thậm chí còn bởi vì tính cách dịu dàng mà trở thành lợi thế đổi chác của cha cô ấy. Nhưng nếu như Mộ Dung Lan quyết tâm đi kinh doanh, nhúng tay vào việc buôn bán của gia tộc, vậy thì lại là chuyện khác rồi.