Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta nhìn về nơi xa, sâu trong đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo nói: “Lúc trước, khi con ranh Hoàng Phủ Ngọc tiếp quản việc kinh doanh của nhà Hoàng Phủ không biết đã sử dụng bao nhiêu thủ đoạn ngoài sáng trong tối đâu, có nói là loại bỏ sạch sẽ toàn bộ nhà Hoàng Phủ cũng không phải nói quá. Nhà họ Mộ Dung tuyệt đối không thể để xuất hiện Hoàng Phủ Ngọc thứ hai được. À, tin tức bên phía Nhan Minh thế nào rồi?”
Mộ Dung Hà trả lời: “Cậu ta nói là một tiếng nữa sẽ đến ạ. Nhưng cha à, bây giờ cậu ta đến còn có ích gì sao? Nhìn ông nội cưng chiều con bé Lan kia như thế, chắc chắn sẽ không để nó cưới Nhan Minh đâu. Chưa kể hiện tại ông nội còn định cho nó thừa kế nhà họ Mộ Dung nữa.”
Advertisement
Mộ Dung Khánh lạnh lùng nói: “Cha nói rồi, nó không có tư cách. Chỉ cần gả được nó đi rồi, thì nó sẽ không còn tư cách thừa kế nhà họ Mộ Dung nữa. Ông già cũng lớn tuổi nên đầu óc mới trở nên hồ đồ như thế, cũng đến lúc để ông ta về nghỉ hưu rồi!”
Trong lòng Mộ Dung Hà căng thẳng nói: “Cha, cha muốn làm gì?”
Khóe miệng Mộ Dung Khánh lộ ra nụ cười lạnh, lão ta không nói thêm lời nào nữa.
Một tiếng sau, ba chiếc xe tiến vào biệt thự nhà họ Mộ Dung, chiếc đi đầu và đi cuối đều là xe Mercedes Benz, còn chiếc ở giữa là xe Rolls-Royce Phantom.
Cửa xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi mặc bộ vest sang trọng bước xuống, gương mặt cậu ta trắng trẻo tuấn tú, thoạt nhìn đúng là một cậu chàng đẹp trai với hình thức bóng bẩy. Bảy tám vệ sĩ nối tiếp nhau bước xuống xe theo phía sau cậu ta đầy phô trương.
Nhưng hình ảnh này trong mắt một bác sĩ Y học cổ truyền như Đường Tuấn thì lại cảm thấy chàng trai trẻ tuổi này đúng là kiểu bên ngoài dát vàng còn bên trong thì thối rữa. Bước chân yếu ớt, làn da tối tăm không bóng nhuận, chắc canh là do mải mê vào rượu chè với gái gú nên cơ thể mới bị rút hết sức lực đến như vậy. Về phần mấy tên vệ sĩ đi theo cậu ta, có hai ba người đã luyện được nội công, một trong số đó cũng luyện đến nội công hậu kỳ luôn rồi.
Đội hình này rất hoành tráng, quả không hổ là nhà họ Nhan mà ngay cả đến nhà họ Mộ Dung cũng phải kiêng dè, nhưng cho dù vậy vẫn không thuận mắt Đường Tuấn.
“Ha ha ha! cuối cùng Cậu Nhan cũng đến rồi. Tôi đợi cậu mãi.” Mộ Dung Hà bước ra đón, anh ta vô cùng nhiệt tình chào hỏi chàng trai trẻ tuổi.
Chàng trai trẻ tuổi này là Nhan Minh, chính là “Chàng rể tốt” mà Mộ Dung Khánh tìm cho Mộ Dung Lan.
“Chát!”
Nhan Minh thẳng tay tát vào mặt Mộ Dung Hà, dấu vết năm ngón tay đỏ như máu in hằn trên mặt anh ta, cái tát này đến thật bất ngờ khiến anh ta chẳng kịp đề phòng. Mộ Dung Hà bị tát đến mức đần cả người: “Cậu Nhan, cậu?”
Mặt Nhan Minh nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Hà, nhà họ Mộ Dung các người cho rằng nhà họ Nhan chúng tôi dễ ức hiếp lắm hả? Chuyện cưới hỏi đã quyết định lâu thế mà giờ nói đổi ý là đổi ngay à? Các người làm như vậy thì thể diện của Nhan Minh tôi và nhà họ Nhan để đâu đây?”