Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt ông ta hiện lên chút vẻ hồi tưởng, nói: “Người ta đều nói Dược Y Cốc và Thần Châm Môn là hai môn phái y học cổ truyền được truyền lại qua hàng ngàn năm. Trong từ điển của họ không có từ thất bại, nhưng ai có thể nghĩ rằng hai ông cháu cậu đều phá vỡ truyền thuyết này chứ.”
<
Advertisement
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, anh nói: “Ông Vương, ông nội tôi thực sự đã thách đấu với Dược Y Cốc sao?”
Lúc đầu, anh biết được chuyện từ Lâm Trung Hiệp rằng ông nội của anh đã đi tìm Dược Y Cốc và Thần Châm Môn, nhưng kết quả cuối cùng là gì thì Lâm Trung Hiệp lại không biết.
Vương Trọng Khang nhìn Đường Tuấn, nói: “Chà. Ngoại trừ hai môn phái y học cổ truyền cổ đó, e rằng chỉ có mình tôi biết chuyện này. Hồi đó, ông nội của cậu đã tìm thấy Dược Y Cốc. Ông ấy muốn Dược Y Cốc đứng ra để chỉnh đốn nền y học cổ truyền, nhưng lúc đó y học cổ truyền đang ở thời kỳ đỉnh cao, Dược Y Cốc thì đương nhiên không muốn phá hủy cơ nghiệp gây dựng hàng ngàn năm, nên đã từ chối Đường Hạo. Nhưng Đường Hạo lại không đồng ý với ý kiến đó, nên đã đánh cược với hai môn phái y học cổ truyền rằng, nếu như ông ấy thắng thì Dược Y Cốc và Thần Châm Môn sẽ phải ra mặt.”
Nói đến đây, Vương Trọng Khang thở dài, nói: “Thật không may, mặc dù y thuật của Đường Hạo rất tuyệt vời, ông ấy có thể được coi là một bậc thầy về y thuật trong thế giới này. Nhưng hai vị chủ của Dược Y Cốc và Thần Châm Môn lại càng mạnh hơn, họ nắm trong tay những y thuật cổ xưa. Cuối cùng, ông của cậu đã thua cược sau một loạt trận thất bại liên tiếp.”
Ông cụ tự trách mình: “Ông của cậu đã từng hỏi tôi và ông Lâm về y thuật, nhưng tiếc là lúc đó cả hai chúng tôi đều bo bo giữ mình, chúng tôi đều sợ Đường Hạo sẽ qua mặt nên từ chối yêu cầu của ông ấy. Nếu hồi đó tôi chỉ cho ông nội của cậu Ngũ Long châm pháp, có lẽ ông ấy đã không thua.”
“Về sau, ông của cậu rời Dược Y Cốc rồi đến làm khách chỗ tôi hai ngày. Ông ấy đã kể cho tôi nghe những điều này. Cuối cùng, ông ấy trở về nhà họ Đường. Chỉ là tôi không ngờ rằng cuộc gặp gỡ đó sẽ là lần cuối cùng của tôi và ông ấy.”
Đường Tuấn sửng sốt, giống như nhìn thấy bộ dạng thất bại thảm hại của ông nội.
“Sức khỏe của ông nội cậu luôn rất tốt, nhưng ngay sau khi rời khỏi Dược Y Cốc thì thân thể của ông ấy đột ngột chuyển biến xấu. Tôi nghi ngờ, chắc hẳn ông của cậu đã phải trải qua cái gì đó ở Dược Y Cốc, nhưng ông ấy chưa bao giờ nói về điều đó cả. Tôi dạy cậu Ngũ Long châm pháp, một là để bù lại món nợ với ông nội của cậu khi đó, hai là để xem cậu có thể tiếp tục kỳ tích của ông nội cậu hay không. Bây giờ xem ra, đúng là cậu đã không làm tôi thất vọng.” Giọng điệu của Vương Trọng Khang đầy tiếc nuối.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nói: “Ông Vương, ý của ông là cái chết của ông nội tôi có lẽ liên quan đến Dược Y Cốc?”
Vương Trọng Khang nói: “Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tóm lại, nếu cậu đến Dược Y Cốc, cậu phải rất cẩn thận. Nhìn vào hành vi của Tôn Khanh, cậu có thể thấy Dược Y Cốc đã thay đổi.”
Đường Tuấn im lặng, tuy trên mặt không biểu hiện điều gì, nhưng trong lòng đã không thể bình tĩnh được từ lâu rồi.
Trước ngày hôm nay, anh đã có câu hỏi này trong đầu.
Tại sao ông nội lại đột ngột qua đời? Vì sao truyền thống hàng trăm năm của nhà họ Đường lại đột ngột suy tàn?