Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh vửa định mở miệng giải cứu nửa cái mạng còn lại của mình, chẳng ngờ Lý Ngọc Mai đã nhìn thấy được biểu tình mếu máo của anh, bĩu môi, nói: “Không lẽ, anh lại tiếc một chút tiền đó sao hả?"
<
Đường Tuấn vội vàng lắc đầu, trả tiền chỉ là chuyện nhỏ, đi dạo phố mới là chuyện lớn chết người nha.
Advertisement
Anh muốn nói với Lý Ngọc Mai rằng: “Thẻ đưa cho cô, cô tự mình quẹt đi nha.”
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vô cùng mong đợi của Lý Ngọc Mai, anh lại không thể nào thốt ra những lời đó được.
“Vậy là tốt rồi. Chúng ta lại đi dạo thêm vài vòng.” Lý Ngọc Mai thuận tay kéo cánh tay của Đường Tuấn, trông giống như một cô gái nhỏ đang đi dạo phố cùng bạn trai vậy: “Xuất phát!”
“Vài vòng?” Đường Tuấn choảng váng, thiếu chút nữa là lập tức ngồi sụp dưới đất.
Với tu vi luyện võ của anh, dù có chạy quang trung tâm thương vòng cũng sẽ không mệt, nhưng đi mua sắm không chỉ đơn giản là đi dạo, mà đôi khi bản thân anh còn phải vắt óc đua đưa ý kiến. Đây mới là điều muốn giết người nha. Cuối cùng hai người đi dạo trong trung tâm thương mại đến giờ chiều, hay tay của Đường Tuấn cầm đầy mười mấy túi lớn túi nhỏ, trông y như cái giá treo đồ vậy. Mà Lý Ngọc Mai bên đây còn chưa đã ghiền. Nếu không phải bữa tiệc của nhà họ Thẩm sắp bắt đầu, chỉ sợ cô sẽ không biết mệt mỏi mà tiếp tục mua sắm.
Ngay cả sức để Đường Tuấn phàn nàn cũng không có, anh tình nguyện cùng cao thủ cảnh giới Chân Khí chiến đấu một trận, còn hơn phải đi dạo phố với con gái
Lúc hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, đã thay đổi hoàn toàn
Đường Tuấn mặc một bộ âu phục được may vô cùng khéo léo, trên tay mang đồng hồ do chính tay Lý Ngọc Mai chọn, âu phục giày da, hiển nhiên trở thành một thanh niên thành công. Bên phía Lý Ngọc Mai, cô mặc một bộ váy đơn giản nhưng không hề tầm thường, cũng vô cùng có khí chất.
“Đừng làm mặt đau khổ nữa, không thể đi dạo phố cùng cô chủ tôi đây là may mắn của anh, anh không biết có biết bao nhiêu người muốn mà không được đâu.” Lý Ngọc Mai nhìn Đường Tuấn, thuận miệng nói.
Đường Tuấn cười gượng hai tiếng, nói: “Loại may mắn này tôi thật sự là nhận không nổi, cô chủ lớn nhà họ Lý lần sau vẫn nên tìm... A!”
Anh còn chưa nói xong, tay Lý Ngọc Mai đã nhéo ở bên hông của anh một cái, sau đó còn dùng sức mà xoay tròn °, đau đến mức khiến anh phải la lên, nhưng anh không dám dùng chân khí để chống lại, sợ làm Lý Ngọc Mai bị thương.
Thấy bộ dáng nhe răng trợn mắt đầy đau đớn của Đường Tuấn, Lý Ngọc Mai mới cảm thấy hài lòng buông tay.
Đây là những kỷ niệm giữa cô và anh, dù sau này anh cưới người khác, ít nhất cô còn có những kỉ niệm này
Địa điểm tổ chức tiệc của nhà họ Thẩm là ở tầng thượng của khách sạn lớn năm sao ở thành phố Hà Giang.
Khi Đường Tuấn và Lý Ngọc Mai nắm tay nhau đi vào tầng cao nhất, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời. ánh đèn nhù hòa trên đầu đang chiếu sáng toàn bộ tầng lầu trông chẳng khác gì đang là ban ngày vậy. Đứng bên cạnh cửa sổ sát đất trước mặt còn có thể chiêm ngưỡng cảnh đêm vô tận của thành phố Hà Giang. Nam nữ thay nhau ăn mặc xa hoa, lộng lẫy đang nói chuyện với nhau. Đồ ăn trên bàn cái gì cũng có, lộ rõ vẻ xa hoa
“Buổi tối có khả năng anh sẽ gặp phải một chút phiền phức, nhớ tự mình chú ý một chút.” Lý Ngọc Mai tới gần Đường Tuấn, nói nhỏ.