Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nhìn anh ta, âm thanh trầm thấp nói: “Chỉ dựa vào một đám ô hợp bị rượu chè gái gú bào mòn thân thể như các người, không có tư cách nói đến chuyện của y học cổ truyền.”
<
Sắc mặt đám người đó lập tức trở nên vô cùng khó coi sau khi nghe câu nói kia của Đường Tuấn.
Advertisement
"Láo toét! Cơ thể ông đây cường tráng mạnh mẽ, loại gầy yếu bệnh tật như anh một mình ông đây có thể đánh mười tên.” Có một anh chàng trông vô cùng cường tráng lên tiếng nói. Trên người anh ta mặc một bộ đồ tây sang trọng, nhưng dáng người quá khổ lại khiến quần áo bị căng chặt, mơ hồ nhìn ra hình dạng lồi lõm của từng khối cơ bắp dưới lớp vải kia.
Đường Tuấn liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Cái thân thể đầy cơ bắp kia là do anh tự tập luyện mà có à? Tôi khuyên anh không nên uống quá nhiều thuốc tăng cơ. Nếu không sau này e rằng muốn sinh con cũng là vấn đề nan giải.”
Sắc mặt người kia khẽ biến, thân thể đầy cơ bắp này của anh ta quả thật không phải do tập luyện mà có, mà là giống như Đường Tuấn đã nói, đều nhờ vào tác dụng của mấy loại thuốc tăng trưởng cơ bắp. Nhưng mà đây là bí mật riêng của anh ta, ngay cả đám bạn bè chó má thường đi chung cũng không biết, người trước mắt này làm sao nhìn ra được?
“Còn anh nữa, mỗi ngày đều uống rượu, thận của anh đã sớm có vấn đề rồi. Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Đường Tuấn nhìn người thanh niên mới nói anh ta đã đánh gãy hai chân của thầy lang nào đó, thuận miệng nói.
Giọng nói vừa rơi xuống, đám công tử tiểu thư hào môn này đều thay đổi sắc mặt.
Đường Tuấn nói rất đúng, quả thật người thanh niên kia ngày nào cũng uống rượu, đây cũng không phải là bí mật gì. Nhưng hôm nay anh ta vẫn chưa động một giọt rượu nào, trên người cũng không có mùi rượu, sao Đường Tuấn lại nhìn ra được nhỉ?
Đám cậu ấm cô chiêu hào môn này còn chưa lấy lại tinh thần thì Đường Tuấn lại tiếp tục mở miệng.
Ngôn ngữ của anh ngắn gọn, chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra toàn bộ bệnh tình và thói quen hằng ngày của họ nói toạc ra, giống như chính anh đã tận mắt chứng kiến vậy.
Cuối cùng, Đường Tuấn nhìn về phía Thẩm Dương, thản nhiên nói: “Cậu cả họ Trầm ngược lại không có bệnh tật gì đáng nói, chỉ là ngày thường làm quá nhiều chuyện khó có thể miêu tả, mắc phải chút bệnh hoa liễu mà thôi.”
“Bệnh hoa liễu?” Đám người lập tức biến sắc, vô ý thức cách xa Thẩm Dương mấy bước. Đặc biệt là sắc mặt của mấy cô gái trong nhóm này đột nhiên lại trở nên trắng bệch, vẻ mặt hệt như đang rất buồn nôn. Nếu trước kia Đường Tuấn nói như thế, bọn họ nhất định không tin, chỉ xem đó là chuyện tấu hài mà thôi, nhưng mới vừa rồi Đường Tuấn liếc mắt một cái đã nhìn ra bệnh tình của họ, điều này chứng tỏ y thuật của anh vô cùng lợi hại, thậm chí có thể gọi là thần kỳ. Cho dù bây giờ Đường Tuấn nói Thẩm Dương bị bệnh AIDS, e rằng tất cả bọn họ đều sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Anh nói bậy!” Thẩm Dương khẽ giật mình, rồi lập tức mở miệng phản bác.
Đường Tuấn cười nói: “Tôi không nói bậy, chuyện này anh hiểu rõ hơn tôi mà. Tôi thật sự rất bội phục cậu Thẩm đó, mắc loại bệnh kín này mà vẫn có mặt mũi tham gia tiệc tùng xã giao kiểu này, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.” Khuôn mặt Thẩm Dương căng thẳng, lại không thể nói ra lời phản bác nào. Lời nói của Đường Tuấn quả thật khiến anh ta có chút chột dạ, thậm chí còn có ý định đến bệnh viện kiểm tra một phen, nhưng như thế chính là gián tiếp chứng minh thân thể anh ta có vấn đề. Còn nếu không đi bệnh viện kiểm tra, cứ tiếp tục ở lại đây thì anh ta lại không chịu nổi ánh mắt ngờ vực của mọi người, hình như bọn họ đang nhìn không phải là cậu cả nhà họ Thẩm mà là một kẻ dị loại nào đó.
Lúc này trong lòng Thẩm Dương không khỏi có chút hối hận, nếu biết bản thân sẽ rơi vào cục diện lúng túng thế này thì vừa rồi anh ta nhất định không trêu chọc cái tên Đường Tuấn này đâu.
“Cậu Thẩm, hay là anh đi bệnh viện kiểm tra một chút đi. Giờ này bệnh viện còn chưa đóng cửa đâu.” Một cô gái sắc mặt cực kỳ khó coi thấp giọng đề nghị.
“Ông đây làm gì có bệnh. Muốn kiểm tra, con mẹ nhà cô tự mình đi đi.” Thẩm Dương quát thẳng vào mặt cô bé kia.
Cô bé kia nghe vậy, trên mặt lại lộ ra nụ cười thoải mái, nói: “Vậy cậu Thẩm cứ từ từ, tôi còn có việc, đi trước.”