Đường Tuấn cười thần bí, đang muốn tìm một lý do để lấy lệ cho qua. Nhưng lúc này, di động của Diệp Nam Nhật lại vang lên.
Advertisement
"Tôi biết rồi. Lập tức sẽ qua đó." Không biết đầu bên kia điện thoại đã nói gì, sau khi Diệp Nam Nhật nói vài câu thì cúp máy. Sau đó sắc mặt ông ta trở nên vô cùng xấu, giống như mây đen trước bão tố vậy.
"Làm sao vậy chú Diệp?" Đường Tuấn vội vàng hỏi.
Bộp!
Diệp Nam Nhật đập tay một cái lên bàn, trầm giọng nói: "Mấy cô chủ nhỏ nhà họ Tề cùng nhà họ Lý kia mang theo người đến bệnh viện thăm Thanh Phương, nói là phải bắt người đánh Thanh Phương đưa đến đồn cảnh sát. Hừ! Đừng cho là chú không biết trong lòng hai nhà bọn họ có tâm tư gì, chẳng qua là muốn gây chuyện chia rẽ Thanh Phương, bọn họ sẽ được ngư ông đắc lợi! Có chú ở đây, không dễ dàng như vậy đâu!"
Nói xong, Diệp Nam Nhật đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chú Diệp, cháu đi cùng với chú." Đường Tuấn cũng đứng dậy.
"Nhưng mà cháu..." Diệp Nam Nhật do dự.
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ không phải muốn đưa cháu đến đồn cảnh sát sao? Cháu rất muốn nhìn xem bọn họ làm như thế nào?"
Diệp Nam Nhật do dự một lát, sau đó gật đầu đồng ý: "Ừ. Cũng đến lúc cho bọn họ biết cháu không phải là một quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn. Có chú ở đây, chú muốn nhìn xem bọn họ sẽ bắt cháu đi bằng cách nào!"
Đường Tuấn khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng. Ba cô chiêu cậu ấm đứng đầu của thành phố Vinh tụ tập cùng một chỗ, anh thật sự sẽ sợ sao?
Tầng cao nhất của bệnh viện hàng đầu thành phố Vinh, nơi này là phòng bệnh cao nhất cấp, sử dụng các thiết bị tiên tiến hiện đại nhất, bình thường có thể ở lại đây hoặc là người nhà của quan chức thành phố Vinh, hoặc chính là kẻ thật sự có tiền. Mười phòng bệnh cũng chưa chắc có thể ở đầy một nửa, nhưng hôm nay nơi này lại trở nên có chút ầm ĩ.
Trong phòng bệnh rộng lớn, Diệp Thanh Phương trên người quấn đầy băng vải trắng đang nằm ở trên giường, còn Tề Hưng và Lý Ngọc Mai thì đứng ở bên cạnh, vẻ mặt quan tâm. Ở phía sau Tề Hưng, một người đàn ông trung niên đang đứng dựa lưng vào tường, hai mắt híp lại, dáng người của người đàn ông cũng không cao lớn nhưng lúc này lại khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt một cái, đã có cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm. Mà phía sau Lý Ngọc Mai, lại có hai người một nam một nữ, vẻ mặt xa cách, đúng là hai sư huynh muội bị Trần Thành vạch trần ở ngoài khách sạn Phương Đông ngày đó, lúc này hai người đang cảnh giác mà nhìn người đàn ông trung niên phía sau Tề Hưng, từ trên người của ông ta, bọn họ cảm thấy có một loại hơi thở nguy hiểm.
Tề Hưng nhìn thấy Diệp Thanh Phương nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt âm trầm, nói: "Mẹ nó, tên họ Đường kia là cái thá gì chứ, vậy mà dám đánh anh thành như vậy, lần này nếu không để em đòi lại công bằng cho anh, thằng đó lại coi người thành phố Vinh chúng ta dễ bắt nạt phải không?"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt của Tề Hưng cũng lộ ra vẻ cảnh giác, cậu ta biết rõ khả năng của Diệp Thanh Phương, nhưng Đường Tuấn lại có thể đánh anh ta thành bộ dạng như vậy, chẳng phải nghĩa là sức mạnh của anh cao hơn nhiều so với anh ta suy đoán sao. Nghĩ đến đây, anh ta âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn người ra tay chính là kẻ lỗ mãng Diệp Thanh Phương này, nếu không bây giờ người nằm ở trên giường bệnh chắc hẳn sẽ biến thành chính anh ta.