"Chỉ là một thằng nhóc mới vừa luyện được nội công, có gì đáng để ngạc nhiên chứ!" Lúc này, thầy Quách bỗng nhiên mở to mắt, từ từ nói: "Cho dù một trăm người như tên nhóc đó cùng lên, cũng không chịu nổi một chưởng của tôi. Ngay cả hai cô nhóc cậu nhóc của Hình Ý Môn kia, chỉ sợ cũng có thể dễ dàng đánh bại cậu ta."
Advertisement
Tề Hưng nghe vậy, lập tức mừng rỡ, lại nói: "Vậy đến lúc đó phải làm phiền thầy Quách rồi."
Đồng thời, ánh mắt của anh ta lén lút nhìn thoáng qua Lý Ngọc Mai, nếu không có sự nhắc nhở của thầy Quách, anh ta cũng không biết hai sư huynh muội này lại là cao thủ nội công. Hiện giờ nhà họ Diệp đã chiếm được hai phương thuốc, nhà họ Lý lại có cao thủ nội công giúp đỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thành phố Vinh chẳng phải là sẽ biến thành thiên hạ của hai nhà bọn họ sao, xem ra phải khiến cho cha đưa ra quyết định sớm một chút mới được.
Ngay khi một đám người Tề Hưng đang bàn chuyện lớn, Đường Tuấn và Diệp Nam Nhật đã đi đến tầng cao nhất của bệnh viện.
"Đường Tuấn, nếu không thì cháu đừng đi nữa?" Diệp Nam Nhật bỗng nhiên dừng lại bước chân, nói: "Lần này tới đây không chỉ có Lý Ngọc Mai cùng Tề Hưng, còn có hai sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên. Hai sư huynh muội kia nghe nói là đệ tử của môn phái gì đó, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Trước đây Thanh Phương đã từng giao thủ cùng Thiệu Nhất Nguyên, ngay cả mười chiêu cũng không chịu được. Đối phương quá mạnh, cháu không phải là đối thủ. Mặc dù có chú ở đây, bọn họ sẽ không dám động đến tính mạng của cháu, nhưng đến lúc đó chỉ sợ sẽ khiến bọn họ càng thêm kiêu ngạo."
"Thiệu Nhất Nguyên?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày, ngày đó anh ở hẻm nhỏ ngoài khách sạn Phương Đông cảm nhận được hai hơi thở hẳn chính là đám người Thiệu Nhất Nguyên.
"Cháu biết rồi." Đường Tuấn thản nhiên nói. Nếu chỉ là hai sư huynh muội này, anh còn không để ở trong mắt. Tuy rằng không biết thực lực cụ thể của mình như thế nào, nhưng anh mơ hồ có thể cảm giác được, nếu như bản thân mình toàn lực ra tay, vậy hai sư huynh muội này ở trong tay anh ngay cả cơ hội chống đỡ qua năm chiêu cũng không có.
Từ khi trong cơ thể sinh ra chân khí, anh đã có loại cảm ứng huyền diệu đối với hơi thở của mọi người, anh có thể cảm ứng được khí tức lưu động quanh thân thể của một người là tràn đầy sự sống hay là suy yếu. Có lẽ hoàn toàn giống như lời bà lão người dân tộc Mèo nói lúc trước.
Diệp Nam Nhật dừng một chút, thở dài, sau đó nói: "Thôi. Với tính tình kiêu ngạo của cháu, chú cũng biết khuyên cháu là vô dụng. Nhưng mà cháu yên tâm, có chú ở đây, sẽ không để cho cháu phải chịu nhục!"
Đường Tuấn gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Trong lòng Diệp Nam Nhật lại thầm than một tiếng, mấy năm nay căn cơ của ông ta ở thành phố Vinh càng ngày càng lớn mạnh, ít nhiều cũng biết được một số nội tình, trong đó cũng có liên quan đến hai sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên. Hai sư huynh muội này cũng không phải là người bình thường, mà là người thuộc về thứ gọi là võ đạo. Về phần thứ võ đạo kia là gì, Diệp Nam Nhật chỉ có thể suy đoán một phần trên mặt chữ, cụ thể cũng không hiểu rõ. Nhưng mà khiến cho ông ta kỳ quái chính là với thế lực của Đường gia trước đây, hẳn là đối với việc này sẽ có hiểu biết rất sâu, vì sao thoạt nhìn Đường Tuấn lại là bộ dạng mờ mịt không biết như vậy. Hay là trong chuyện này có ẩn tình gì?
Trong lòng hai người mang các loại tâm tư khác nhau, chẳng bao lâu đã đi tới tầng cao nhất của bệnh viện hàng đầu thành phố Vinh.
"Ồ?" Đường Tuấn vừa mới đi đến hành lang của tầng cao nhất đã cảm giác được cách đó không xa có ba hơi thở mạnh mẽ vượt qua người thường, hai trong số đó hẳn là sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên kia, mà làm cho anh hơi hơi kinh hãi chính là hơi thở còn lại không ngờ còn mạnh hơn rất nhiều so với sư huynh muội Thiệu Nhất Nguyên, hơn nữa làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt âm u lạnh lẽo.