Chương :
“Nhưng Hắc Long à, mày trốn không thoát đâu!”
Trong đôi mắt đen láy của Diệp Lâm Quân tràn đầy sát ý.
Đúng lúc này đây thì Hoàng Thanh Phong chạy với.
“Thầy ơi, thầy không có sao chứ?”
Hoàng Thanh Phong hỏi với vẻ chột dạ.
“Đưa bé Quân về trước đi! Miễn cho mấy người Lê Nguyên sốt ruột, tội đi đuổi theo bọn họ!”
Diệp Lâm Quân nói xong rồi đưa bé Quân cho Hoàng Thanh Phong, sau đó lập tức đuổi theo đám người của liên minh báo thù: Hoàng Thanh Phong cũng không dám chậm chạp. Anh ta ôm bé Quân trở về Giang Bắc ngay lập tức.
Trong nhà tổ của họ Lý.
Mấy người Lý Từ Nhiệm đang ngồi đợi.
Lý Từ Nhiệm vừa nhìn thấy Hoàng Thanh Phong đi vào thì kích động tới nỗi quỳ xuống trước mặt Hoàng Thanh Phong mà nói: “Cảm ơn cậu đã cứu con của tôi!”
Ngay cả mấy người Chí Oánh và Lý Hồng Thái cũng quỳ xuống trước mặt Thục Thiên Vương mà cảm ơn.
Bé Quân là viên ngọc quý trong lòng bọn họ, ngậm trong miệng sợ tan nâng trong tay sợ rót.
Cô bé đã được cứu về thì hỏi sao mấy người bọn họ không kích động chứ.
Mẹ ơi.”
Bé Quân bắt đầu khóc lên.
Lý Từ Nhiệm ôm bé quân vào ngực rồi an ủi đỗ dành: “Mẹ đây, bé Quân đừng sợ”
“Mọi người lại đây dập đầu, biểu thị sự cảm tạ đối với Thục Thiên Vương đi!” Lý Hồng Thái và những người khác lại dập đầu với Thục Thiên Vương mấy cái.
“Cảm ơn cậu Thanh Phong, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết nên làm sao bây giò” Bà cụ nói những lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
“Không hố danh là một trong Cửu đại Thiên Vương, vừa ra tay là đã cứu được người về rôi!” “Quá mạnh, mới chỉ có hai tiếng trôi qua!” “Đây là sự kiêu ngạo của môn phiệt Tây Đường, cũng là sự kiêu ngạo của Lạc Việt” Đám người môn phiệt Tây Phục nhao nhao khen ngợi Thục Thiên Vương.
Hoàng Thanh Phong đứng đó mà sững sò cả người.
Cái gì thế? Mọi người khen mình làm gì? Còn có mấy người kia, trong đó có vợ thầy dập đầu cảm ơn mình ư? Đâu phải là mình làm đâu! Rõ ràng là do thầy cứu bé Quân ra mà…
Chẳng hề liên quan tới mình một chút nào cả.
Hơn nữa chắc chắn thầy biết là mình làm lộ ra ngoài.
Anh ta đang đứng trước nguy cơ bị thầy la mảng.
Hoàng Thanh Phong nhìn đám người kia rồi cắn răng mà nói: “Thật ra không phải tôi…”
Mẹ ơi, ba đâu rồi ạ? Ba đâu rồi?” Đúng lúc này đột nhiên bé Quân lại lên tiếng.
Thông qua sự nhắc nhở của bé Quân thì bây giò mọi người mới nhớ tới Diệp Lâm Quân.
“Hừ, Diệp Lâm Quân đúng là buồn cười thật đấy, còn bảo tự mình đi cứu bé Quân?” “Bé Quân đã được cứu về rồi, vậy anh ta đâu? Hừ, đúng là buồn cười thật đấy?” “Mỏ miệng ra là nói môn phiệt Tây Đường không đáng tin, nhất định phải dựa vào chính anh ta.
Vậy rồi giò sao, còn không phải là môn phiệt Tây Thục cứu người à?” Bởi vì bé Quân được Hoàng Thanh Phong ôm về cho nên mọi người đều nhất trí răng anh ta là người cứu được bé Quân.
Về phân Diệp Lâm Quân thì trở thành trò cười.
Sắc mặt của Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh trở nên rất khó coi.
Diệp Lâm Quân có cứu được bé Quân hay không cũng chẳng sao cả, điều quan trọng ở đây là anh còn tới môn phiệt Tây Đường mà phát ngôn bừa bãi.
Lần này thì làm ra chuyện cười lớn rồi.
“Không phải, là ba cứu-con đó! Ba đâu rồi? Ba ở đâu rồi ạ?”