Chương :
Ở biệt thự Giang Bắc.
Nhìn đoàn người hung hãn, Diệp Lâm Quân lạnh lùng hỏi: “Các người ở đây làm gì? Mau đi đi, giờ tôi chỉ là một người bình thường!”
“Cậu hay lắm Diệp Lâm Quân, trên tay toàn bài tốt nhỉ!”
“Sao thế?”
“Cậu vốn không giao racông pháp thật sự!
Công pháp của cậu chẳng có tác dụng gì cả! Hại chúng tôi tổn thất biết bao nhiêu thiên tài!”
“Diệp Lâm Quân, tại sạo cậu lại làm như thế? Cậu đúng là lòng dạ hẹp hòi?”
“Cậu biết ba tháng nay chúng tôi đã tổn thất biết bao nhiêu không? Đây chính là sự đả kích nặng nề đối với Lạc Việt!”
“Tất cả đều là tại cậu!”
Bị mọi người chỉ trích, Diệp Lâm Quân chỉ biết sững sờ.
Công pháp có vấn đề?
Bản thân anh đã giao công pháp ra rồi! Điều này có liên quan gì đến anh nữa chứ?
“Tôi đã giao công pháp mà các người cần, bộ công pháp này vốn dĩ tàn khuyết, tôi đã bổ sung đủ rồi. Cái giao cho các người là toàn bộ công pháp!” Diệp Lâm Quân nói một cách nghiêm túc.
“Cậu bổ sung công pháp còn thiếu? Rõ ràng là chính cậu động tấy động chân vào mà?”
“Chắc chắn là cậu động tay động chân, sau đó khiến cho hàng trăm thiên tài của chúng tôi biến thành-phế nhân!”
“Cậu phải giải thích chuyện này cho chúng tôi!”
Diệp Lâm Quân cau mày, toàn thân toát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo khủng khiếp.
“Tôi nói lại một lần nữa, công pháp mà tôi cho.
các người không có vấn đề!” Diệp Lâm Quân nói.
“Không thể nào! Công pháp không có vấn đề, tại sao không có ai luyện thành công?”
“Chuyện này cậu nhất định phải giải thích cho chúng tôi!”
Mọi người không thể nghĩ ra được lý do nào khác.
“Cút!” Diệp Lâm Quân thốt ra như tiếng sấm mùa xuân, trên người còn toát ra khí thế đáng sợ.
Tất cả những người đều bị trấn áp: Mọi người dường như lại nhìn thấy Nhất Vũ Kiên Vương của năm nào trở về.
Sợ hãi!
Khủng bốt Mọi người đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh!
Không đúng.
Diệp Lâm Quân giờ đã là một người bình thường!
Sợ cái gì nữa chứ?
“Diệp Lâm Quân, chúng tôi cũng không muốn vòng vo nữa, hi vọng cậu giao công pháp thật sự ra! Bằng không thì chuyện này chưa yên đâu!” Có người thốt lên.
“Nếu-còn không đi, có tin là;tôi sẽ đánh anh không?” Diệp Lâm Quân tức giận nói.
“Tôi không tin!”
Bây giờ Diệp Lâm Quân đã là người bình thường, mọi người đương nhiên sẽ không sợ anh.
“Bản thân tự tìm chết!” Diệp Lâm Quân vừa định đánh cho người này một cú trời giáng, Thục Thiên Vương liền xuất hiện.
“Các người muốn làm gì?”
“Đừng nhân lúc thầy của ta biến thành người bình thường thì ức hiếp thầy ấy! Có tôi và các sư huynh đệ ở đây, ai dám?” Thục Thiên Vương làm thế liều mạng nói.