Chương :
Chỉ có thể bị đánh.
“Nói thêm câu nữa thử xem?” Diệp Lâm Quân đánh Jefferson suýt chết.
“Tôi…
tôi xin tha! Tôi xin thai” Jeferson nằm rạp trên đất cầu xin tha thứ, trong miệng hộc ra máu tươi.
efferson không cách nào tưởng tượng được, một người bình thường lại có thể hung ác đến vậy.
“Còn để cho tao nghe được âm thanh của mày thì tao sẽ tháo cái vỏ sắt nhà mày ra!” Diệp Lâm Quân trừng mắt nhìn.
Jefferson.
Jefferson bị dọa đến run lên.
Máy móc trên người anh ta hòa cùng một thể với máu thịt.
Nếu tháo xuống thì anh ta còn sống được sao? “Các người nhìn gì? Còn không mau đi đi?” Diệp Lâm Quân trừng mắt nhìn mấy người Tiêu Phong.
Bọn Tiêu Phong bị dọa đến lập tức rời đi.
Nước mắt của.
Jeferson đêu chảy ra rồi.
Chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ thảm như vậy.
Còn bị một người bình thường hành hạ.
Anh ta không cách nào tưởng tượng được, vì sao một người bình thường lại khủng khiếp đến vậy, ngay cả đám cường giả cấp chí tôn đều phải nghe theo anh?
Trong lòng anh ta chỉ có thể cầu nguyện mình mau chóng được cứu ra.
“Cái gì? Diệp Lâm Quân không thả người?”
Sau khi Vệ binh Viêm Long biết tin, cũng cực kỳ kinh-ngạc.
“Đúng vậy, theo lý mà nói, người này không thể thả!”
“Nhưng thứ nhất là ta không tổn thất gì, thứ hai là yêu cầu của nước Chiến Ưng, chúng ta muốn dàn xếp ổn thỏa thì nhất định phải thả!”
“Diệp Lâm Quân có ý gì chứ?”
“Đi, chúng ta tự mình tới thả người!”
Vệ binh Viêm Long Vương Định và Nhậm Kiêu Phàm vội vã chạy đến Giang Bắc.
Hai người nhìn thấy .Jefferson bị nhốt trong lồng giam thì sợ ngây người.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì phiền phức lớn lắm.
“Diệp Lâm Quân, anh đang làm gì vậy? Mau thả người đi!”
“Anh biết anh ta là ai không? Nhân vật quan trọng của nước Chiến Ưng đấy, nhất định phải thả anh ta ra, đây là lệnh của Vệ binh Viêm Long.
Vương Định quát lớn.
“Cuối cùng cũng có thể ra rồi! Cuối cùng cũng báo thù được rồi!”
vJefferson nhìn thấy người chủ sự tới thì lập tức hưng phấn.
Diệp Lâm Quân ngồi tại chỗ, thản nhiên nói: “Chìa khóa lồng sắt ở đây”
Diệp Lâm Quân chỉ chìa khóa cách đó không xa.
“PhùI”
JJefferson thở dài một hơi.
Cái tên này quả nhiên vẫn nghe theo lệnh của người ta.