Chiến Thần Trấn Quốc

chương 2339

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người vệ sĩ đứng cạnh hăn ta điên cuông lao về phía Diệp Lâm Quân. Nhưng trước mặt Diệp Lâm Quân lại như có một bức tường vô hình, tất cả những người lao vào đều bị đánh bay ra ngoài. “Đoàng!" “Rầm!”

“Ruỳnh!”

Hứa Chính Kiệt đứng gần đó bị máu tươi nóng hổi bản tung tóe hết lên mặt. Hắn ta mở to mắt.

“Đi thôi!”

Diệp Lâm Quân túm lấy cổ áo hẳn ta rồi đá mạnh vào đùi hẳn ta một nhát. Một tiếng gãy xương răng rắc vang lên, hai chân hắn ta gãy nát ra, cả người nằm rạp xuống đất như một con chó vậy.

Diệp Lâm Quân dùng dây thừng trói Hứa Chính Kiệt và +efferson lại vào với nhau, sau đó tay trái kéo hai người đó, tay phải năm lấy thanh đao Bắc Minh, quay người rời khỏi du thuyền. Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn liếc qua những người từng là công dân của Lạc Việt, tất cả mọi người đều hoảng sợ ngã khụy xuống đất, thậm chí có người còn vãi cả ra quân vì quá sợ. “Ối! ÁI Tôi! ÁI”

Hắn ta mở to mắt.

“Đi thôi!”

Diệp Lâm Quân túm lấy cố áo hẳn ta rồi đá mạnh vào đùi hắn ta một nhát.

Một tiếng gấy xương răng rắc vang lên, hai chân hẳn ta gấy nát ra, cả người nằm rạp xuống đất như một con chó vậy. Chương 2339:

Diệp Lâm Quân dùng dây thừng trói Hứa Chính Kiệt và efferson lại vào với nhau, sau đó tay trái kéo hai người đó, tay phải năm lấy thanh đao Bắc Minh, quay người rời khỏi du thuyền.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn liếc qua những người từng là công dân của Lạc Việt, tất cả mọi người đều hoảng sợ ngã khụy xuống đất, thậm chí có người còn vãi cả ra quần VÌ quá sợ.

ÁI Tôi! ÁI”

“Điên rồi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi!”

Đám người Lý Hồng Thắng cũng hoảng sợ, thấy ánh mắt của Diệp Lâm Quân họ sợ đến mức ngã khuyu xuống, nhìn cực kỳ chật vật.

Thế là Diệp Lâm Quân cứ thế mà đi từng bước một rời đi. Mặc dù xung quanh có rất nhiều cao thủ nhưng họ lại không dám xông lên, mà chỉ có thể đứng quây lại quanh Diệp Lâm Quân.

“Đứng lại! Mày nghĩ mày có thể dẫn người rời đi dễ dàng như vậy à? Mau thả người ra thì tao sẽ cho mày chết toàn thây!"

Giọng của Richard vang lên.

Lúc này mặt anh ta lạnh như băng.

Anh ta đang tức sắp điên lên rồi, chuyện trước mặt chẳng khác nào đang khiêu khích anh †a, khiêu khích tất cả mọi người chứ!

Trước giờ làm gì có ai dám làm nhục anh ta đến vậy?

Ngay ở địa bàn của mình mà cũng bị người ta làm nhục đến thế?

Em trai của mình lại bị người ta kéo lê như một con chó. Sao anh ta có thể bỏ qua chuyện này được.

Không chỉ vậy.

Những giới biết chuyện này đều sắp nổ tung lên rồi. Thế này có khác gì đang tát vào mặt họ đâu, ngay ở địa bàn của họ mà cũng dám khiêu khích như thế?

Đám người ở nước Chiến Ưng tức muốn nổ phổi.

Trước giờ nào có ai dám khiêu khích họ đâu?

Toàn là họ đi khiêu khích người khác đấy chứ!

Một câu: Nước Chiến Ưng không thể chịu nhục!

“Giết nó đi! Giết nó cho tao!

“Người nào mà lại dám vênh váo trên địa bàn chúng ta chứ? Đúng là loạn hết lên rồi!”

“Nếu chúng ta không giết chết người này thì mất hết cả thể diện!”

Tất cả mọi người ở nước Chiến Ưng đều hạ lệnh tối cao, phải giết bằng được Diệp Lâm Quân.

Cục Thiên Thuẫn biết tin này trước, lập tức ra lệnh ngay: lgười này nhất định phải giết cho bằng được! Hơn nữa còn phải dùng cách giết thủ đoạn nhất! Phải cho cả thế giới biết rằng nếu dám khiêu khích Chiến Ưng thì sẽ có kết cục tàn nhẫn thế nào.

Hóa ra nước Chiến Ưng không chỉ muốn giết Diệp Lâm Quân mà còn muốn cảnh cáo cho cả thế giới, tuyên bố địa vị của họ.

Vậy nên bây giò Diệp Lâm Quân ở nước Chiến Ưng, độ nguy hiểm và độ áp lực còn cao hơn những gì anh tưởng tượng.

Cảnh này chưa từng có bao giờ.

Lạc Việt cũng biết điều này, dù có là ai thì nếu xông sang nước Chiến Ưng một mình thì khó mà có khả năng có thể còn sống mà rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio