“Anh, đừng lo lắng!” Người của chúng ta đã bắt đầu lên đường.
Họ đeo một số vũ khí quanh eo, cực kỳ sắc bén.
Chờ một hồi, cuối cùng đoàn xe vận chuyển cũng tới nơi.
Xét cho cùng, nó là một thiết bị trị giá năm tỷ đô la, và tổng số phương tiện di chuyển là ba mươi chiếc.
Chiếc xe dẫn đầu nhìn thấy một số chiếc xe đang đỗ xiên ở con đường phía trước, và ngay lập tức phanh gấp để dừng lại.
Hàng chục phương tiện giao thông phía sau cũng dừng lại.
Trong chiếc xe phía trước, Tề Ngôn Tiêu, trưởng bộ phận mua hàng đang ngồi.
Khi chuẩn bị xuống xe để kiểm tra tình hình, anh bắt ngờ thấy hàng chục người xuất hiện trước mặt, hùng hồ xông tới đây.
Tề Ngôn Tiêu sợ hãi.
Tề Ngôn Tiêu nhìn thấy cây gậy trong tay họ, sợ hãi và ngay lập đóng cửa sổ xuống.
Hắn khàn giọng hỏi: “Tập đoàn Vân Đình?”
“Ừm… vâng… vâng…” Tề Ngôn Thừa gật đầu.
“Được rồi, mọi người có thể đi, để lại tất cả trang bị!” Hắn lạnh lùng nói.
“Không, thiết bị không thể để lại…” Anh ta nói.
Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của vài người, Tề Ngôn Tiêu ngậm miệng lại.
Sau đó, Tề Ngôn Tiêu ngay lập tức gọi cho Tiết Đình và kể tình hình ở đây.
Tiết Đình và những người khác lo lắng một lúc.
Anh một mặt hãy bình tĩnh: “Đừng lo lắng, ông chủ đã sắp xếp, chúng ta cứ chờ.”
Sau đó, hắn dẫn mọi người đi tới đoàn xe vận chuyển phía sau.
Mặc dù các thiết bị đến từ nhà máy quân sự, nhưng người vận chuyển không dành cho quân đội.
Nó được đặc biệt thuê bởi Tề Ngôn Tiêu.
Nếu là xe của quân đội thì đám người họ đã sợ hãi chúng bỏ đi từ lâu.
Các khoang của tất cả các toa đều được che bằng rèm đen.
Hắn cùng người của hắn mở rèm che nhìn trang bị bên trong.
Trên đường đi, ba mươi chiếc xe tải chất đầy thiết bị.
Họ mỉm cười.
Hắn gọi Bạch Thanh Phong: “Anh Phong nói đúng! Tôi đã kiểm tra phương tiện và quả nhiên là thiết bị được vận chuyển!”
“Được rồi, hãy phá hủy tất cả thiết bị! Tập đoàn Vân Đình không muốn lấy!” Bạch Thanh Phong lạnh giọng nói.
“Được rồi, còn có vài chiếc nữa.
Sau khi tôi kiểm tra, sẽ cho bọn họ cùng nhau phá hủy! Ngoài ra, còn có vài người nữa!”
Hắn cúp điện thoại, tiếp tục kiểm tra những chiếc xe.
Những chiếc xe tiếp theo là những phần thiết bị nhỏ.
Cuối cùng, chỉ còn lại ba chiếc xe không được kiểm tra.
Hắn nhìn ba chiếc xe tải cuối cùng, cảm thấy có chút bối rối.
Không rõ vì lý do gì mà mi mắt trái của hắn cứ nhảy loạn xạ.
Hắn lo lắng ra sau xe, dùng gậy nhặt tắm màn lên.
Bên trong tối, nhưng một nhóm lớn người có thể được nhìn thấy.
Thuộc hạ của hắn kêu lên: “Đại ca nhiều người như vậy làm sao đây?”
Một người khác nói: “Đừng nghĩ tới, hẳn là người mang trang bịt”
Hắn lạnh lùng nói: “Tất cả xuống dưới!”
“Lại đây, kéo rèm cửa.”, “Mỏ ra!” Hắn hét lên.
Hai người mở rèm cửa, vừa rọi đèn vào, mọi người đều có thể nhìn rõ tình hình trong xe.
Nhìn thấy rõ ràng điều này, mọi người đều kinh hãi.
Không ai nghĩ rằng người trong xe hóa ra lại là người này!Hắn cùng cả đám người đều sững sờ, cái gậy rơi xuống đất, điều thuốc trong miệng rơi xuống quần áo không có cảm giác… Bởi vì hàng chục người trên xe đều mặc quân phục, và họ vẫn mang theo súng, tất cả đều nhắm vào hắn và những người khác.
Người lính vũ trang đầy đủ!
Ai có thể nghĩ ra nó?
“Anh bảo chúng tôi xuống sao?” Súng lục của đại đội trưởng chạm vào đầu hắn..