Cấp bậc và danh hiệu Vừa rồi người giàu nhát Thẳm Mặc Sơn và Phòng thương mại Tô Hàng tới cũng không dám loạn ngôn.
Dám hỏi ở Tô Hàng này ai dám đối đầu với nhà họ Trần?
Trần Thiên Kiều không nói gì, tiếp nhận tờ giấy nhìn.
“Tướng quân Diệp?”
Trần Thiên Kiều mặc niệm không lên tiếng.
Tần Bắc Sơn bên cạnh lập tức hiểu rõ.
Phiền toái của nhà họ Trần đến rồi.
Dựa theo bình thường mà nói, người họ Diệp ở Tô Hàng dám xưng tướng quân ngoại trừ Côn Luân tướng quân ra thì không có người thứ hai.
Dù sao trong giới thượng lưu Tô Hàng cũng biết tướng quân Côn Luân họ Diệp.
Vừa nhìn thấy ba chữ này, lập tức sẽ phản ứng.
Nhưng người nhà họ Trần lại không phải thế.
Bởi vì từ “tướng quân” khiến họ hiểu lầm.
Dù sao “tướng quân” cũng là danh hiệu của Trần Thiên Kiều.
Nhắc đến “tướng quân” bọn họ đều nghĩ đến Trần Thiên Kiều.
Không bao giờ nghĩ đến tướng quân quân đội.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thật ra hai tướng quân này không hề giống nhau.
Một là cấp bậc quân hàm, một là danh hiệu mà thôi.
Trần Thiên Kiều cau mày: “Này là có ý gì?”
“Sư phụ, lần này đã chọc đến nhân vật không nên chọc rồi!
Ngài mau đưa bác sĩ Tần trở về đi”
Đỗ Việt Sinh đề nghị.
Anh ta cũng không trực tiếp nói ra thân phận của Diệp Quân Lâm.
Kỳ thật là anh ta có lòng riêng.
Cho tới nay, bắt luận anh ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể cường đại, không thể mạnh mẽ.
Trần Thiên Kiều từ đầu đến cuối đều đè ép anh ta, khiến anh ta không thể nào đột phá bước cuối cùng.
Cho nên anh ta muốn nhân cơ hội này để Diệp Quân Lâm diệt trừ Trần Thiên Kiều.
Như vậy gia nghiệp của Trần Thiên Kiều sẽ thuộc về anh ta.
Sau này anh ta mới là vị vua duy nhất của Tô Hàng.
Càng bị Đỗ Việt Sinh kích thích, Trần Thiên Kiều càng khinh thường.
“Đây có phải là một cảnh báo cho ta?”
Trần An Bình lên tiếng: “Ông nội, nội dung tờ giấy này rất đơn giản! Tướng quân chính là ngài, Diệp chính là người muốn bảo vệ Tần Bắc Sơn.
Hắn muốn dùng họ người này để đe doạ ngài”
Trần An Bình phân tích xong, Trần Thiên Kiều và Trần Phục Long đều cười.
“Họ Diệp ở Tô Hàng? Không phải nhà họ Diệp sao? Dựa lưng vào nhà họ Diệp kia sao? Lá gan to thật đấy! Còn muốn trấn áp nhà họ Trần ta sao?”
Trần Thiên Kiều gào thét.
“Cầm bút mực tới”
Trần Thiên Kiều ra lệnh.
Sau khi bút mực đến, Trần Thiên Kiều viết bốn chữ ở mặt sau tờ giấy của Diệp Quân Lâm: “Tướng quân, Trần, chết.”
Ý tứ rất đơn giản, lấy danh hiệu của lão ta chấn nhiếp.
Nếu như có kẻ phản nghịch, chắn đường thì chỉ có một con đường chết.
Trần Thiên Kiều nổi tiếng trong thế giới ngầm và trong giới thượng lưu không ai không biết đến.
Mấy năm nay phàm là người liên quan đến Trần Thiên Kiều gặp phải tai hoạ nếu đến xin giúp đỡ.
Trần Thiên Kiều đều đề ba chữ: “Tướng quân, Trần.”
Ba từ này giải quyết tất cả mọi thứ.
Bất luận là đối phương có cường đại đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy ba chữ này sẽ sợ mắt mặt.
Dù sao nhìn thấy chữ như thấy người.
Đây là cách Trần Thiên Kiều che chắn người của mình.
Ai dám đắc tội chứ?
Đỗ Việt Sinh cũng đã thấy qua cảnh máy vị nhờ Trần Thiên Kiều giúp đỡ sẽ cầm một cây quạt, bên trên có tên Trần Thiên Kiều, ngay lập tức đối phương sẽ quỳ xuống xin lỗi.
“Đi, mau đem tờ giấy này trả lại cho người kia”
Trần Thiên Kiều lạnh lùng nói.
Đừng nói là một nhà họ Diệp nho nhỏ.
Nhà giàu nhất Thảm Mặc Sơn cùng Phòng thương mại Tô Hàng sau khi nhìn thấy mấy chữ này cũng sẽ thoả hiệp.
“Đồ đệ hiểu rồi.
Sư phụ, con đưa cái này trở về”
Đỗ Việt Sinh run rẫy cầm tờ giấy này đi.
Rất nhanh, đồ vật đã đến tay của Diệp Quân Lâm.
Nhìn xem trang giấy phía sau viết bốn chữ, Diệp Quân Lâm và những người cận vệ đều sững sờ.
“Cuỗồng vọng đến vậy sao?”
Diệp Quân Lâm cười nói.
Anh nhìn Đỗ Việt Sinh thật lâu.
Đỗ Việt Sinh có một cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, tựa như mọi tính toán trong lòng đều bị nhìn thấu.
“Cái lão Trần Thiên Kiều này thật to gan.
Ở trước mặt tướng quân mà dám tự xưng là tướng quân sao?”
Kỳ Lân cả giận nói..