Đoán chừng là các phương tiện truyền thông biết được hôm nay là lãnh đạo Diệp chủ trì việc bàn bạc công tác lần này nên rối rít đua nhau xin phỏng vấn.
Đôi mắt Diệp Quân Lâm sáng hẳn lên: “Thế này đi, thời gian có hơi gấp gáp, tôi thay cho hội đầu tư phát triển chỉ tiếp nhận một người phỏng vấn duy nhất thôi.
Chọn cô Vương Mỹ Kỳ của đài truyền hình Tô Hàng đi”
“Sao cơ? Lãnh đạo Diệp chỉ cho phép một người phỏng vần thôi sao?”
Sau khi Vương Mỹ Kỳ biết được chuyện này, thì phần khởi đến mức quên hết mọi thứ.
Vận may của ả ta quá là tốt luôn đầy?
Có biết bao nhiêu ký giả, thế mà lại chọn ả ta?
“Được, vậy làm phiền anh báo cho Lãnh đạo Diệp, tôi chắc chắn sẽ không để ngài ấy thát vọng!”
Vương Mỹ Kỳ bảo đảm.
Lập tức phải cử hành hội nghị đầu tư phát triển rồi.
Cho nên rất nhiều đại diện các xí nghiệp lần lượt kéo đến, có thể chiếm lĩnh thị trường Tô Hàng này càng sớm càng tốt.
Tập đoàn Vân Đình và cả xí nghiệp cỡ lớn như nhà họ Tiêu cũng có không ít người đến tìm kiếm.
Ngay cả các xí nghiệp có tiềm năng cũng đang có rất nhiều người săn đón.
Ví dụ như tập đoàn Đông Thiên của Lý Tử Nhiễm.
Đã bàn bạc, đàm phán về chuyện hợp tác với ước chừng cỡ ba mươi doanh nghiệp rồi.
Cuối cùng, sau một hồi tỉ mỉ cân nhắc, Lý Tử Nhiễm chọn bốn doanh nghiệp đến từ Quảng Châu.
Đúng lúc chỉ có bốn người đại diện, vậy nên đã cùng nhau thương thảo kỹ càng chuyện hợp tác về sau.
Họ quyết định đặt một bữa cơm tối đề tiền hành thảo luận.
Bây giờ, mỗi khi Lý Tử Nhiễm đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng phải rất e dè, phải dẫn theo những quản lý nam cấp cao cùng đi theo.
Lần này cô dẫn theo Diệp Quân Lâm cũng là để phòng ngừa chuyện chẳng may.
Trong phòng VỊP của nhà hàng Kỷ Long.
Đại diện của bốn doanh nghiệp cỡ lớn của Quảng Châu đang ngồi chung một bàn, trong đó, người lớn tuổi nhất tên Tiêu Tiểu Long.
Ông ta đang gọi điện.
“Cậu chủ Tô xin cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định ra giá cao ngất với Lý Tử Nhiễm! Cậu cứ xem tôi hành hạ cô ta ra saol”
Tiêu Tiểu Long cười ha hả nói.
Hóa ra người đứng sau bốn doanh nghiệp này chính là nhà họ Tô.
Tối hôm nay bọn họ vốn nhắm vào Lý Tử Nhiễm.
Sau đấy, bốn người bọn họ và cả đám cấp dưới đề uống vào thuốc giải rượu.
Chốc lát sau, Lý Tử Nhiễm dẫn người đến.
Ò? Ý của Tổng Giám đốc Lý là gì đây? Sao lại dẫn nhiều người đến như thế? Không yên tâm về chúng tôi đấy à?”
Tiêu Tiểu Long bày vẻ mặt khó chịu.
Một vị nam quản lý cắp cao đứng ra phân trần: “Các vị có điều không rõ, trước đấy suýt chút nữa Tổng Giám đốc Lý đã gặp chuyện lớn! Cho nên bây giờ lúc nào Tổng Giám đốc Lý cần tiền hành đàm phán đều dẫn theo chúng tôi cả! Nếu như các vị chịu thì chúng ta ngồi xuống đàm phán.
Nếu không, thì tốt thôi.”
Đám người Tiêu Tiểu Long hai mắt nhìn nhau.
Hiểu rõ khó mà đuồi đám người kia đi được.
“Sao lại thế chứ, chúng tôi đến đây là để bàn bạc việc hợp tác kia mài”
Tiêu Tiểu Long cười đáp.
Mọi người nhanh chóng ngôi vào bàn.
Sau một hồi hàn huyên thì xoáy vào đề tài chinh.
Song phương đều cảm thấy có thể hợp tác tốt.
Nhưng về việc phân chia lợi ích thì có vần đề.
Lý Tử Nhiễm muốn nâng lên mười phần trăm, đối phương thế mà lại không chịu.
Lúc này Tiêu Tiểu Long nâng ly rượu lên, cười bảo: “Các vị cũng biết dân Quảng Châu khá là bạo dạn, và cũng có quy củ riêng của mình!”
“Chuyện này chúng tôi biết! Tôi đã từng gặp quai”
Có vị quản lý cấp cao đáp lời.
“Thế thì hay rồi! Quy củ của chúng tôi rất đơn giản.
Chúng tôi thành một nhóm, các người thành một nhóm.
Lấy việc uống rượu để phân chia! Nếu các người có thể khiến chúng tôi gục trước thì lợi ích của các người sẽ là mười phần trăm! Nếu các người thua, thì xin phép được từ chối!”
Tiêu Tiểu Long nói.
“Được, làm đi!”
Diệp Quân Lâm là người đầu tiên đồng ý.
Lý Tử Nhiễm hung tợn trừng mắt với anh máy lần.
Cô hiểu rõ khi đối phương nói ra quy định này, thì tức là bọn họ đã nắm chắc từ lâu.
Diệp Quân Lâm quá ư là hắp tấp.
“Được! Phía chúng tôi thêm cả tài xế lẫn các phụ tá là mười hai người! Phía các vị cứ tự nhiên sắp xếp!”
Tiêu Tiểu Long nói.
Cả thảy mười hai người bọn họ đều đã uống thuốc giải rượu, và cả tửu lượng cũng rất khủng.
Bọn họ tin chắc có thể uống thắng cả trăm người phe đối phương.
Diệp Quân Lâm cười bảo: “Thế này đi, phía chúng tôi có tôi và Tổng Giám đóc Lý!”
“Phụt!”
Lý Tử Nhiễm muốn phun máu.
Điên rồi đấy à?
Hai người đấu mười hai người?.