Chuyện này không thể là thật được.
“Được rồi, đem đồ của tôi về đi, không được thiếu một thứ gì!”
Diệp Quân Lâm nói.
Trước khi đi, Diệp Quân Lâm cười: “Hy vọng anh nhanh chóng dùng hết số tiền này!”
Vệ Khoan không hiểu ý Diệp Quân Lâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
Trên đường về.
Lý Tử Nhiễm kinh ngạc nói: “Chồng à, em biết đêm đấu giá này là đấu giá cho chủ tập đoàn Vân Đình, nhưng hai trăm triệu thì rõ ràng lửa anh mà! Sao anh lại đồng ý?”
“Ha ha, vợ à tiền đó bọn không dùng được!”.
Tiên Hiệp Hay
Diệp Quân Lâm cười.
Mọi thứ đều nằm trong khống chế.
Bên trong trang viên Đông Hô.
Vệ Khoan và Dư Huy cứ sửng sốt như này cả nửa ngày trời.
“Anh ta chuyển hai mươi tỷ tệ đến thật rồi ”
Dư Khoan hỏi.
“Đúng thế! Chuyển vào tài khoản rồi đầy!”
Vệ Khoan xác nhận.
Dư Huy vội vàng nói: “Máu chốt là hai mươi tỷ đấy chuyển cho tôi, nếu không thì làm sao tôi ăn nói được với ông Phác đây!”
Vệ Khoan lập tức bảo tài vụ đi chuyển khoản.
“Giám đốc Vệ ơi không ổn rồi! Hai mươi tỷ đã bị đóng băng! Chứng tỏ tài chính không bình thường, bị đóng băng rồi!”
Tài vụ nói to.
“Mau chóng gọi điện cho ngân hàng! Còn ngây ra đó làm gì hả?”
Trong đầu Vệ Khoan lại vang lên lời nói của Diệp Quân Lâm.
Bảo anh ta tiêu số tiền đó nhanh vào.
“Giám đốc Vệ, bên phía ngân hàng nói là Uỷ ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc nhúng tay vào chuyện này! Ủy ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc sẽ đóng băng số tiền này!”
Sau khi nghe xong câu này, sắc mặt hai người Dư Huy và Vệ Khoan đại biến.
“Cái gì? Uỷ ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc sẽ làm việc này á?”
“Tít tít tít tít…”
Đúng lúc này, bên ngoài sơn trang vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.
Mấy chiếc xe cảnh sát đã đi vào.
Phía sau còn có một đoàn xe của cục công thương, ủy bản điều tiết ngân hàng Trung Quốc và cục giá cả nữa.
“Chào anh, chúng tôi là bốn bộ ngành lớn hợp tác với nhau để chấp hành luật pháp, chúng tôi nhận được tin báo, hội đấu giá mà quỹ Thành Đạt tổ chức có vấn đề lớn!”
“Thứ nhất, các anh bị tình nghỉ có liên quan đến lừa đảo, đánh lừa người tiêu dùng, biến ba tỷ thành hai mươi tỷ!”.