Diệp Quân Lâm nghĩ đây không phải tinh binh do Kỳ Lân điều tới để đặc biệt huần luyện sao?
Suy nghĩ chút, cũng đúng, những binh sĩ này đều lây việc tham gia trại huấn luyện Kỳ Lân là một vinh dự.
Vương Đẳng kiêu ngạo ưỡn ngực, nghễnh đầu, bộ dạng không ai sánh được.
Nhắc tới hắn, Vương Đằng Phi cũng lễ phép chào hỏi Triệu Nhã Lan.
Khi ánh mắt xẹt qua Lý Tử Nhiễm, đáy mặt lộ ra một tia tham lam.
Hai chị em nhà này đều là những người đẹp hiếm có.
“Dì dượng, chị Tử Nhiễm sau này có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ!”
Vương Đẳng Phi nói.
Triệu Học Thành tán dương gật đầu: “Năng lực của cậu ấy rất cường địa, tương lai sẽ thành một thành viên chủ chốt của quân đội!”
Tiêu Nhược Mai mỉm cười: “Người mà tôi nhìn trúng có thể kém sao? Lần này cậu ấy tham gia trại huần luyện quân nhân của Kỳ Lân.
Mọi người có biết Kỳ Lân là ai không?”
Lý Văn Uyên lập tức nói: “Tướng quân Kỳ Lân là tư lệnh của quân khu , cũng là thân tín của tướng quân Côn Luân.”
“Đúng vậy, xem ra nhà anh còn có chút kiến thức.
Vương Đằng sau này sẽ là bình sĩ của tướng quân Côn Luân, mọi người nghĩ xem tương lai của cậu ấy sẽ thế nào?”
Tiêu Nhược Mai hỏi.
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan trừng Diệp Quân Lâm, thở dài lắc đầu, vừa cười nói: “Tương lai rộng mở!”
Chênh lệch quá lớn?
“Con rễ của mọi người chắc chắn không sánh được rồi!”
Triệu Học Thành cười cười.
Lý Văn Uyên sắc mặt thay đổi nói: “Con rễ nhà tôi thực sự chẳng ra gì!”
“Ba, dượng các ngươi nói bậy! Anh rễ rõ ràng rất lợi hại!”
Tiêu Thắm gio đôi bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Quân Lâm.
Vương Đẳng thấy vậy, đáy lòng trào lên lửa giận.
Hắn vẫn luôn thích Tiêu Thấm, Tiêu Nhược Mai còn nhận hắn là con rễ.
Nhưng Tiêu Thắm lại không quan tâm gì tới hắn, cũng chưa bao giờ cuồi với hắn.
Hiện tại cô lại sùng bái một tên phế vật vừa mãn hạn tù, so hắn không tức giận cho được?
“Tiêu Thắm con bị hắn lừa gạt rồi!? Sáu năm trước còn được đi, hiện tại chỉ là một tên vô dụng.”
Triệu Học Thành không chút lưu tình.
“Dạ dạ dạ, Diệp Quân Lâm cùng Vương Đằng làm sao có thể so sánh cùng nhau?”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan cười nói.
Tiêu Thắm còn muốn nói gì nữa, lại bị Diệp Quân Lâm kéo lại.
Cảnh thân mật của hai người dưới bàn, vừa vặn bị Vương Đẳng Phi thấy được.
Vương Đằng Phi tức giận đến mức cắn răng, nắm quả đấm thật chặt.
Hắn bình tĩnh lại rồi cười nói: “Chú Triệu, dì Tiêu ngày mốt là nghỉ thức bắt đầu gia nhập trại huấn luyện của bộ đặc chủng.
Nếu như may mắn, còn có thể quen biết với thiếu tướng Kỳ Lân một chút.”
Nghỉ thức bắt đầu trại huấn luyện Kỳ Lân đúng là cho phép binh sĩ mang theo người nhà, ban đầu Vương Đằng Phi muốn dẫn cha mẹ tham gia.
Bây giò lại muốn đem cơ hội này cho Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai.
“Trước đó, cháu có biết tin lần này nghỉ thức mở đầu trại huấn luyện có cả tổng chỉ huy địa chiến khu là tướng quân Côn Luân tham gia.
Cơ hội biết Tướng quân Côn Luân không nhiều, nhưng nếu có thế thấy được tướng quân Côn Luân là điều vinh hạnh nhát đời này.”
Vương Đẳng Phi rất là chờ mong.
Từ lúc hắn tham gia quân ngũ, đã đem Côn Lôn Tương Quân cũng ngũ đại chiến vương làm thần tượng là quân hồn.
Có thể nhìn thấy những người này, chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Bây giờ nguyện vọng đã gần được thực hiện, hắn thực sự rất kích động?
“Cái gì? Thật sao? Không chỉ có thể thấy thiếu tướng Kỳ Lân, còn có thể được gặp?”
Triệu Học Thành cùng Tiêu Nhược Mai kích động suýt chút nữa đứng lên.
“Đúng vậy! Quy định mỗi vị binh sĩ có thể mà theo tối đa ba người đến dự nghi thức mở đầu trại huấn luyện, đến lúc đó Tiêu Thắm cũng có thể đi.”
Vương Đẳng Phi không quên nhìn Tiêu Thắm..