CHƯƠNG
Hổ bệnh tươi cười: “Chuyện này, Giang Nghĩa đại ca, chúng tôi thật sự không biết người tên Trịnh Vận kia muốn đánh chính là anh, càng không biết người anh ta muốn tán là bạn gái của anh, nếu chúng ta biết, có mười lá gan cũng không dám làm đâu.”
Anh ta coi Tô Nhàn là bạn gái của Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa xấu hổ ho khan một tiếng: “Khụ… anh hiểu lầm rồi, cô ấy không phải…”
Hổ bệnh nhanh chóng gật đầu: “Hiểu, tôi hiểu, đại ca chúng tôi chưa thấy gì cả, chúng tôi tuyệt đối không hó hé gì với chị dâu đâu.”
Càng giải thích càng loạn, anh ta cho rằng Giang Nghĩa sợ bị vợ phát hiện ngoại tình, mới không dám thừa nhận.
Giang Nghĩa thầm mắng trong lòng: Anh hiểu cái gì mà hiểu?
Ngược lại là Tô Nhàn, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, cô ta rất thích cảm giác bị hiểu lầm thành người phụ nữ của Giang Nghĩa, cho dù là hiểu lầm, cho dù chỉ là một chút, với cô ta mà nói cũng là một loại “quà tặng” trời cho.
Hổ bệnh khom người: “Vậy, nếu hiểu lầm đã giải thích rõ ràng rồi, chúng tôi đi trước đây, đại ca chúc anh buổi tối khỏe như văm, trăm trận trăm thắng.”
Giang Nghĩa không nói gì, đám lưu manh này nghĩ gì vậy?
“Đợi chút.”
“Hả? Đại ca anh còn dặn dò cái gì?”
Giang Nghĩa cười cười: “Trịnh Vận anh ta rất thích diễn nhỉ? Ừm, vậy các anh vất vả một chút, phối hợp với tôi diễn một tuồng kịch cho anh ta nhìn một cái.”
Hổ bệnh ngây ngẩn cả người, này… diễn như thế nào?
…
Hai phút sau, Trịnh Vận “vừa khéo” lái xe qua con đường này, quả nhiên, nhìn thấy ba chiếc xe cá mập ngăn một chiếc SUV ở trên đường, một đám người cầm vũ khí trong tay kêu la ở bên cạnh xe, khiến đường chật như nêm cối.
Trịnh Vận nở nụ cười.
“Khà khà, người đẹp Tô Nhàn, anh đến cứu em đây!”
“Chờ anh chút.”
Anh ta dừng xe lại, sửa sang lại quần áo, vuốt lại tóc, đẩy cửa xe đi ra, lớn tiếng rống giận nói: “Mấy người bọn bây, đang làm gì đó?”
Một đám côn đồ nghe thấy, đều nhìn lại.
Trịnh Vận đi đến, nhìn thoáng qua bên trong xe SUV, nhìn thấy Giang Nghĩa nằm trên chỗ ghế lái, đầu nghiêng về một bên, như là ngất đi.
Còn Tô Nhàn thì cuộn mình ở ghế sau, sợ tới mức cả người run run.
Trịnh Vận trong lòng vui vẻ.
Anh ta làm bộ rất lo lắng hỏi: “Tô Nhàn, đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhàn thoáng mở cửa kính xe, vừa nức nở vừa nói: “Bọn họ… Bọn họ muốn làm nhục em, Giang Nghĩa vì bảo vệ em bị bọn họ đánh ngất đi, bọn họ còn muốn kéo em xuống xe, không cho em đi.”
“Em nên làm gì bây giờ? Ai có thể cứu em?”
“Em rất sợ.”
“Huhu~~”