CHƯƠNG
“Đan Đình à, cậu thế này là hạ thấp bản thân.”
Trình Đan Đình tức giận đầu bốc khói.
Cái quái gì vậy?
Cô ta ghét đàn ông nhất, mà đối phương lại còn hiểu lầm cô ta là bạn gái Giang Nghĩa, rồi còn trào phúng Giang Nghĩa một phen, mặt ngoài thì là châm chọc anh, trên thực tế là đánh vào mặt Trình Đan Đình cô ta!
Giang Nghĩa cười ha hả, bước tới nói: “Nghe giọng điệu cô đây, người đàn ông cô tìm nhất định rất mạnh mẽ?”
Dương Mai liếc trắng mắt: “Phí lời.”
Giang Nghĩa lại nói: “Haha, vậy có cơ hội nhất định phải làm quen một chút. Đúng rồi, vị bên cạnh cô là chú đi? Lớn tuổi như vậy còn cùng con gái ra ngoài dạo phố, thật vất vả.”
“Phụt ~~”
Dù là lạnh lùng như Trình Đan Đình, nghe thấy lời này cũng không nhịn được phì cười.
Chú?
Cùng con gái dạo phố?
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra đó là chồng Dương Mai, chỉ là hơi lớn tuổi chút mà thôi.
Giang Nghĩa cố ý nói vậy, thực sự là vô cùng sỉ nhục cô ta.
Cô ta gấp đến dậm chân: “Anh nói linh tinh gì đó? Đây là chồng tôi!”
Giang Nghĩa cả kinh: “Ai ya, đây là chồng cô à? Thật ngại quá thật ngại quá, tôi nói sai rồi. Nhưng nói lại, cũng lớn tuổi quá rồi đi, cô này, cô tìm chồng hay là tìm ba vậy?”
Dương Mai tức đến bứt tóc, rất muốn đáp trả, lại không biết nên nói gì mới phải.
Chồng cô ta hừ lạnh một tiếng: “Anh bạn trẻ, chú ý thái độ của mình, họa từ trong miệng mà ra, biết chứ?”
Giang Nghĩa lạnh lùng nói: “Vợ mình phí lời ông không dạy dỗ, ngược lại dạy dỗ người khác? Chú này, chú tiêu chuẩn kép quá đấy.”
Dương Mai tức giận: “Trình Đan Đình, cô không quản sao? Cô tìm thứ gì làm bạn trai vậy?”
Trình Đan Đình cũng lười giải thích, tùy tiện nói: “Tìm thứ như vậy cũng tốt hơn tìm ‘ba’.”
“Cô!!!”
Trình Đan Đình xoay người không để ý cô ta, tiện tay cầm bộ quần áo chuẩn bị đi thử.
Dương Mai tức giận đùng đùng đi tới cầm lấy bộ đắt hơn bên cạnh, nói: “Thế nào, Đan Đình cô tìm một bạn trai nông thôn, ngay cả quần áo cũng không mua nỗi nữa sao? Chỉ có thể mua giá rẻ à?”
Trình Đan Đình cau mày, ‘chiến đấu’ giữa phụ nữ chính thức bắt đầu.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, cầm bộ đắt hơn.
“Quần áo tôi mua, vĩnh viễn đều đắt hơn cô!”
Nếu phụ nữ so kè với nhau, đó là một chuyện khá đáng sợ.
Đừng nhìn Trình Đan Đình lạnh lùng kiêu ngạo, về bản chất vẫn là một người phụ nữ, là phụ nữ, thì không tránh khỏi đặc tính của phụ nữ.
Hai người phụ nữ Trình Đan Đình và Dương Mai không ngừng lựa quần áo, cô cầm một bộ, tôi liền cầm bộ đắt hơn cô.
So kè mấy bộ như vậy xong, quần áo trên tay họ đã đạt tới mức hơn triệu một bộ, quần áo đó đã đắt hơn cả kim cương.
Dù Trình Đan Đình rất có tiền, nhưng cũng không thể tiêu như vậy.