CHƯƠNG
Ding, ding, hai tiếng, , tỷ lại được quẹt xong, trước sau ba lần tổng cộng quét , tỷ, người có giàu cũng không ai mua quần áo như vậy.
Giang Nghĩa nhìn quần áo đầy quầy, để lại một tấm danh thiếp.
“Trên này có địa chỉ của tôi, các cô giao thẳng tới là được rồi.”
“Vâng, thưa anh!”
Cuối cùng, Trình Đan Đình chỉ chọn một bộ cần thay ngay mang đi, tất cả còn lại đưa tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Trước khi đi, Trình Đan Đình mỉm cười nói với Dương Mai: “Haiz, người bạn trai cày ruộng này của tôi thực sự rất yêu tôi, thật khiến tôi không biết nói gì.”
Dương Mai gấp đến sắp khóc, kéo chồng cô ta cũng muốn mua ba bộ.
Nhưng chồng cô ta lại xụ mặt thế nào cũng không chịu mua.
“Mai, không phải anh không mua cho em, thực sự là không mua nỗi, quá đắt.”
“Em không biết không biết đâu, em muốn mua, huhuhu…”
“Mai ngoan, đừng khóc nữa.”
“Mua cho em!!!”
Nghe tiếng khóc của Dương Mai, Trình Đan Đình cười phóng khoáng rời khỏi trung tâm thương mại.
Chuyện hôm nay dùng hai chữ để hình dung: Sảng khoái!
Trên đường quay về, Trình Đan Đình luôn chìm trong vui vẻ vừa rồi.
Hồi thần, cô nói với Giang Nghĩa: “Lần này cảm ơn anh nhiều, tiền thiếu anh, tôi sẽ nhanh chóng trả lại.”
Giang Nghĩa xua tay: “Không cần trả.”
“Hử? Anh hào phóng như vậy?”
“Cô là cháu gái chú Trình, chú Trình lập nhiều công lao cho Khoa học Tẩm Mộng nhiều năm như vậy, lần nào tôi muốn đưa ông tiền, ông đều không chịu nhận. Bây giờ tôi tiêu tiền trên người cô, xem như báo đáp đối với chú Trình đi.”
Trình Đan Đình có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Giang Nghĩa lại là người đàng hoàng như vậy.
Cả đường không nói chuyện, về tới Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, Giang Nghĩa đưa cô ta tới trước mặt Trình Hải, sau đó liền đi làm việc của mình.
“Đợi chút.”
“Còn có chuyện gì?”
Trình Đan Đình hỏi: “Anh không muốn nói gì với tôi sao?”
Giang Nghĩa cười cười: “Không có.”
“Anh không nói với tôi…chuyện thành lập sản nghiệp giải trí?”
“Tôi không thích làm khó người khác, chuyện cô không muốn làm, tôi sẽ không ép cô làm.”
Nói xong, anh rời khỏi đại sảnh.
Trình Đan Đình nhìn bóng lưng Giang Nghĩa rời đi, chìm vào trầm tư.
Hai ông cháu đã lâu không gặp, Trình Hải vừa tới liền hỏi đông hỏi tây Trình Đan Đình, nhưng không biết tại sao, Trình Đan Đình lại cứ là dáng vẻ trong lòng không yên.
Trình Hải là cáo già, đương nhiên nhìn ra bất thường.
Ông ta cố ý hỏi: “Là ai khiến cháu gái ngoan của ông thương nhớ như vậy?”
Trình Đan Đình sững sốt, cố ý chu môi: “Mới không có đâu, cháu chỉ là bỗng cảm thấy…cũng không phải đàn ông đều đáng ghét như vậy, vẫn có một vài người rất đáng tin.”