CHƯƠNG
Anh vung tay lên, một nhóm đầu trọc đi đến vung cánh tay đánh vào miệng của Mạnh Chí Định, mỗi người một cái, đánh đến nỗi miệng anh ta phun ra máu tươi, hai mắt choáng váng.
Giang Nghĩa không kêu dừng, đám đầu trọc này sẽ không dừng tay.
Trong lúc đó, Mạnh Chí Định đã hôn mê nhiều lần, nhưng mà đều bị nước lạnh dội tỉnh, sau đó lại tiếp tục chịu đánh.
Chưa từng có khi nào mà Giang Nghĩa tức giận như thế.
Trước kia, cho dù anh có tức giận đi nữa thì cũng trực tiếp g!ết chết kẻ thù, đây là lần đầu tiên anh tra trấn kẻ thù tàn nhẫn như thế, chỉ vì Mạnh Chí Định đã chạm vào vảy ngược của anh.
Đinh Thu Huyền là người mà bất cứ kẻ nào cũng không thể chạm vào.
Huống hồ gì Mạnh Chí Định còn xúc phạm nói xấu Đinh Thu Huyền, dùng ảnh chụp photoshop chửi bới Đinh Thu Huyền ở khắp nơi, đối với chuyện này, dù như thế nào thì Giang Nghĩa cũng không nhịn được.
“Anh Giang, hình như là anh ta không chịu được rồi.”
“Tiếp tục đi.”
Giọng điệu của Giang Nghĩa lạnh lẽo không hề có cảm xúc, sát ý của Chiến thần Tu La đã được nhóm lửa hoàn toàn.
Một bàn tay nối tiếp một bàn tay, một quyền nối tiếp một quyền.
Đánh khoảng bốn năm tiếng đồng hồ.
Mạnh Chí Định đã bị đánh đến nổi không còn hình dạng, ở dưới đất đều là vết máu.
“Giết… giết tao đi…” Mạnh Chí Định dùng hơi thở cuối cùng để nói.
Đến lúc này, anh ta mới ý thức được cái gì gọi là đau đớn, cái gì gọi là địa ngục trần gian, cùng với việc bị đánh chết tươi, chẳng bằng dứt khoát chết một lần cho rồi.
Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Chết hả? Tao sẽ không để cho mày chết đâu, tao sẽ cho mày còn sống, để mày sống cả đời hèn mọn.”
Anh đứng dậy đi đến trước mặt Mạnh Chí Định, đưa tay khoác lên trên đầu của anh ta, ngón tay bóp lấy mấy huyệt đạo, dùng sức nhấn.
“A a a!”
Mạnh Chí Định phát ra tiếng gào thét như mổ heo, đau đến nỗi không muốn sống.
Buông tay ra, Giang Nghĩa gọi đám người đi khỏi.
Về phần Mạnh Chí Định, đầu đã bị Giang Nghĩa “phế bỏ”, từ nay về sau sẽ biến thành một kẻ ngu, vẫn sẽ còn sống, nhưng mà cũng chỉ là còn sống mà thôi.
Đây chính là hậu quả khi chạm vào vảy ngược của Giang Nghĩa.
Sau khi đi khỏi đó, Giang Nghĩa đưa cho Long đầu trọc một địa chỉ.
“Anh Giang, đây là?”
“Đây là địa chỉ của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, ngày mai cậu dẫn thêm anh em đi đến đó, tôi sẽ hoàn thành lời hứa của tôi.”
“Vâng, em biết rồi, ngày mai em nhất định sẽ đến.”
Nói xong, Giang Nghĩa và đám người tạm biệt nhau, anh gọi một chiếc taxi về nhà.
Bóng tối u ám, giống như là anh chưa từng xuất hiện, chỉ có những vết sẹo tàn tạ ấy mới biết được sự đáng sợ của Chiến thần Tu La.
…
Về đến nhà, Giang Nghĩa lập tức đổi thành một biểu cảm lạnh nhạt không có chuyện gì.