Chương 1858 Chiến thần Tu La? Giang Nghĩa?! Cận Lâm bị dọa giật mình, run rẩy nói: “Anh, anh là Giang Nghĩa?” Anh ta đánh giá kỹ hơn, đột nhiên nhớ ra, anh ta từng gặp Giang Nghĩa, hơn nữa nhìn thấy chính tay Giang Nghĩa đánh ba anh ta tới mức không bò dậy được. Ác ma đến từ địa ngục! Cận Lâm nuốt nước bọt, nếu nói trên đời này còn có ai khiến anh ta sợ, đó chính là Giang Nghĩa. Nhiều năm trước, chính Giang Nghĩa cướp đi phong hiệu ‘chiến thần Tu La’ trong tay Cận Đông Thành, dân tới Cận Đông Thành canh cánh nhiều năm trong lòng, đây cũng là nguyên nhân chính Cận Đông Thành hận Ôn Nhược Hà. Thật không ngờ, hôm nay lại đụng mặt kẻ thù ở nhà hàng bé này. Cận Lâm cười lạnh nói: “Tốt, tốt, anh chính là Giang Nghĩa. Nhiều năm trước anh cướp ..đi phong hiệu trong tay ba tôi, hôm nay tôi cướp lại thay cho ba tôi.” “Các anh em, đừng khách sáo, đánh chết cho tôi.” “Ai có thể giết tên khốn này, tôi có thưởng lớn. Thấy một đám tay sai lao tới, Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Sao hả, ỷ đông hiếp yếu à?” Cận Lâm đã cười: “Là ỷ đông hiếp yếu đấy, như nào?” “Ok, vậy nếu cậu đã nói như vậy…” Giang Nghĩa khẽ búng tay, ngay lập tức ở cửa vây kín một đám người. Là Dạ Cầm. Phi Kê sau khi xuất viện thì luôn không có việc gì để làm, hôm nay coi như có thể quay lại nghề cũ nên rất vui mừng. Giang Nghĩa nói: “Phi Kê, những người này vừa hay cho ông luyện tay, xem thử thương ¡ thế của ông hồi phục được bao nhiêu %.” Phi Kê vui vẻ đi tới: “Tuân lệnh!” Nhìn thấy Phi Kê dẫn một đám người đi vào, Cận Lâm hoảng. “Này, ông biết tôi là ai không?” Phi Kê cười: “Thèm vào quan tâm cậu là ai, đánh trước rồi nói!” Ông ta giơ năm đấm lên, căn bản coi thường đám Cận Lâm, hết quyền này tới quyền khác, Cận Lâm bị đánh cho mặt mày chô xanh chõ tím, bị đánh tới mức ngay cả mẹ anh ta cũng sắp không nhận ra. Những tên thủ hạ khác cũng không có kết cục tốt, từng người bị người của Dạ Cầm ấn xuống đất đánh. Hổ Pháo nhìn, khâm phục nói: “Thống soái, anh từ bao giờ thu nhận thêm một đám người thế? Tuy thực lực không mạnh, nhưng đối phó với những trường hợp này lại rất dễ dùng.” Giang Nghĩa mỉm cười không nói gì. Sau hơn 10 phút, Phi Kê thở phì phò đứng dậy: “Lâu rồi không vận động, thật là mệt chết tôi rồi. Ông ta hỏi Giang Nghĩa: “Cậu Giang, được chưa?” Giang Nghĩa liếc mắt, chỉ thấy những người đó của Cận Lâm năm ngổn ngang dưới đất, răng trong miệng cũng bị đánh rơi ra đất, toàn thân đều là máu, nhìn bộ dạng đó đã đủ thảm. “Được rồi, các người rút đi!”