Chương 1869 Một chiêu cuối cùng. Cận Đông Thành giống như Thái Sơn áp đỉnh từ trên mà xuống, đè về phía Giang Nghĩa, đối mặt với một chiêu khí thế hừng hực này, Giang Nghĩa rất nhanh nhẹn mà lật người ra sau, thuận thế tránh ra. “Một trăm chiêu kết thúc.” “Cái tôi nợ ông, đã trả hết” “Cận Đông Thành, từ bây giờ hai chúng ta không nợ nần gì nhau. Chú ý, tôi sẽ không nương tay nữa.” Giọng nói của Giang Nghĩa lạnh tới thấu xương. Toàn thân trên dưới Cận Đông Thành lạnh toát, loại cảm giác này giống hệt năm đó ông ta thua Giang Nghĩa, lẽ nào lịch sử lại tái diên vào ngày hôm nay sao? “Không, chuyện này tuyệt đối không thể!” Cận Đông Thành lao tới. Thấy Cận Đông Thành khí thế hừng hực, lần này Giang Nghĩa không chọn tránh né nữa, cũng không chọn chặn lại, mà lùi nửa bước, sau đó bỗng lao lên, tung ra nắm đấm. Quyền va chạm quyền. Cứng đối cứng. Oan gia ngõ hẹp. Lực lượng của Giang Nghĩa có ưu thế mang tính áp chế, một cú đấm đã đánh gãy xương của cả cánh tay Cận Đông Thành. Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc. Thắng bại đã rõ. Giang Nghĩa nhường Cận Đông Thành 100 chiêu, khi anh thật sự nghiêm túc trở lại và đáp trả lại thì một chiêu đã giải quyết xong Cận Đông Thành. Chênh lệch giữa hai người, một cái là trời một cái là đất. Cận Đông Thành tuyệt vọng quỳ ngã trên đất, một tay chống trên mặt đất, từng giọt mồ hôi hột trên trán rơi xuống. “Tại sao?” “Tại sao lại như vậy?” “Cậu không phải vừa tham gia xong một trận ác chiến, cả người đầy thương tích, không phát huy được một nửa thực lực hay sao?” “Lẽ nào tình báo của tôi có sai sót?” Đối diện với sự nghi ngờ của Cận Đông Thành, Giang Nghĩa hít thở sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Tình báo của ông không sai, tối qua tôi quả thật đã đánh một trận kịch liệt, thực lực của bây giờ cũng quả thật không bằng một nửa thực lực mọi khi.” “Nhưng… Giang Nghĩa nhìn Cận Đông Thành: “Ông đã tính sai một điểm. Cho dù tôi chỉ có một nửa thực lực, đối phó ông cũng dư sức. Bởi vì cấp bậc của ông căn bản không bằng ba mươi phần trăm trình độ của tôi.” Không bằng 30% trình độ? Cận Đông Thành một tay chống trên mặt đất, khóc ròng. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, ông ta đều đang làm cái gì?