Chương 1875 Miêu Đồng nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Không phải, chủ tịch, anh muốn làm gì?” Giang Nghĩa hờ hững nói: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc của chúng ta sẽ không tiếc mọi giá lấy được dự án này, tạo ra thiết bị năng lượng phù hợp với yêu cầu của Xã Khoa Viện. Tôi, rất có hứng vị với vị trí minh chủ’ này!” Miêu Đồng khẩn trương: “Chủ tịch anh không nghe lời tôi vừa nói sao? Dự án này có phí nghiên cứu ít nhất là 300 tỷ, vị trí minh chủ đó thật ra là làm sai vặt cho chính phủ, mỗi năm còn phải từ công ty chúng ta móc tiền đi nuôi người của liên minh khoa học kỹ thuật, anh cần cái đó làm gì?” Giang Nghĩa ngôi xuống, yên tĩnh nhìn Miêu Đồng. Một lát sau, Giang Nghĩa cố ý nói: “Không làm gì cả, tôi ấy à, chỉ là có chứng mê quan, muốn làm minh chủ này.” “Nhưng…” “Không cần nói nữa.” Giang Nghĩa giơ tay: “Đúng rồi, thông báo cho quản lý của bộ phận nghiên cứu – Cự Giải, ngày mai bảo cậu ta cùng tôi đi tham gia đại hội cự án.” “Chủ tịch, anh nghiêm túc sao?” “Cô thấy tôi giống đang nói đùa à?” Miêu Đồng căn răng, có chút không vui, mặc kệ là vì công ty hay vì cá nhân Giang Nghĩa, dự án này thật sự không cần phải nhận. Đó tương đương với việc muốn đẩy công ty vào hố lửa. Miêu Đồng muốn ngăn cản, nhưng cô ta từ bao giờ có thể ngăn cản được quyết định của Giang Nghĩa? “Tôi mặc kệ anh! Nếu anh vì vậy mà đền hết tiền thì đừng tìm tôi khóc.” Miêu Đồng tức tối xoay người bỏ đi. Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, cô gái Miêu Đồng này thật sự là có gì nói đó. “Đúng rồi, thông báo cho quản lý của bộ phận nghiên cứu – Cự Giải, ngày mai bảo cậu ta cùng tôi đi tham gia đại hội cự án.” “Chủ tịch, anh nghiêm túc sao?” “Cô thấy tôi giống đang nói đùa à?” Miêu Đồng căn răng, có chút không vui, mặc kệ là vì công ty hay vì cá nhân Giang Nghĩa, dự án này thật sự không cần phải nhận. Đó tương đương với việc muốn đẩy công ty vào hố lửa. Miêu Đồng muốn ngăn cản, nhưng cô ta từ bao giờ có thể ngăn cản được quyết định của Giang Nghĩa? “Tôi mặc kệ anh! Nếu anh vì vậy mà đền hết tiền thì đừng tìm tôi khóc.” Miêu Đồng tức tối xoay người bỏ đi. Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, cô gái Miêu Đồng này thật sự là có gì nói đó. Hoàn hồn. Giang Nghĩa dựa vào lưng ghế, lẩm bẩm với chính mừng: “Dự án tốn sức mà chả được gì như này, chắc sẽ không có ai tranh với mình đâu nhỉ? Nếu mọi chuyện thuận lợi, trong 2 tuần thì mình chắc sẽ lấy được dự án này!” Chỉ là nguyện vọng mãi mãi là tốt đẹp, trên thực tế thì chưa chắc thuận lợi như thế. Giờ phút này, ở trên bầu trời của thủ đô, một chiếc máy bay của hãng bay quốc tế từ từ bay lướt qua cửa sổ đằng sau Giang Nghĩa, từ từ hạ cánh ở sân bay. Cửa khoang mở ra, hành khách từ từ đi xuống.