Chương 1898 “Uống xong tách thứ hai, có lẽ là sẽ đắng vô cùng, khó mà uống được.” “Nghĩa, nếu như lúc nãy con nói trà ngon thì sư phụ sẽ tức giận, con đã không khiến ta thất vọng.” Ôn Nhược Hà lại rót tách thứ ba. “Lại thử tách này đi.” Giang Nghĩa cũng nhấp một ngụm, lần này, ánh mắt anh sáng lên, nhịn không được mà uống nhiều thêm mấy ngụm, sau đó nói: “Ngon, tách trà này vừa ngon lại mát, cũng mang theo vị ngọt thoang thoảng, khiến cho người ta muốn uống tiếp, là trà ngon. Ôn Nhược Hà vuốt vuốt râu: “Nói hay lắm.” Giang Nghĩa tò mò hỏi: “Sư phụ, ba tách trà này của người là chia ra ba lần ngâm à?’ Ôn Nhược Hà lắc đầu: “Cũng không phải, ba tách trà này không chỉ được ngâm cùng một lần mà còn được đổ ra từ trong một bình trà. Giang Nghĩa thắc mắc hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao hương vị của ba tách trà này lại hoàn toàn khác biệt?” Ôn Nhược Hà giải thích: “Đây chính là điểm thu hút của Tây Hồ Long Tỉnh, căn cứ vào khoảng thời gian pha trà dài ngắn khác nhau thì sẽ cho ra mùi vị khác biệt. Thời gian ngâm tách trà đầu tiên là ngắn nhất, hương vị của trà vấn còn chưa bộc lộ hoàn toàn, nếm không ra mùi vị gì; tách trà thứ hai là lá trà đã từ từ mở ra, nhưng chỉ có vị đăng ngấm vào trong trà, uống vào miệng sẽ có cảm giác đắng chát khó uống; thẳng cho đến tách trà thứ ba, thời gian đã đủ lâu, trà đã ngâm nở hoàn toàn, vị ngọt hòa vào trong nước trà, uống vào mới có cảm giác ngọt thanh mát mẻ.” Giang Nghĩa nghe xong, anh không khỏi khen ngợi. Hóa ra là một bình trà như nhau, thời gian ngâm khác nhau, thế mà cảm giác lại chênh lệch lớn như thế, thật sự khiến người khác khó mà tin được. Nếu như không phải chín miệng mình uống thì Giang Nghĩa cũng không tin ba tách trà này là cùng một ấm. Nhưng mà… Hôm nay Ôn Nhược Hà gọi anh tới không chỉ là để uống trà nhỉ? Chỉ nhìn thấy Ôn Nhược Hà lại rót cho Giang Nghĩa một tách đầy, từ tốn nối: “Nghĩa, thật ra thì làm người cũng giống như là thưởng thức trà, con không làm gì thì lạnh nhạt vô vị, chuyện làm được một nửa thì sẽ để lại cảm giác chua chát, chỉ có khi làm xong rồi thì mới có thể nếm được vị ngọt.” Trọng điểm đến rồi. Ôn Nhược Hà ngước mắt nhìn Giang Nghĩa: “Nghĩa, con muốn cho sư phụ uống trà vô vị, trà đắng hay là trà ngọt đây?” Giang Nghĩa khế nhíu mày. Anh cố ý giả vờ như không hiểu: “Đồ đệ không hiểu rõ ý của sư phụ cho lắm.” Ôn Nhược Hà cười nói: “Nghĩa, ta nghe nói con cũng đã đăng ký tham gia cuộc thi lựa chọn tư cách?” “Đúng vậy. “Con muốn làm gì? Tự mình từ bỏ vị trí, sau đó không nỡ nên muốn lấy về?” Giang Nghĩa cười nói: “Bỏ có đạo lý của bỏ, lấy có nguyên nhân của lấy.” Câu trả lời này xem như tương đối hợp lý. Nhưng mà Ôn Nhược Hà lại không hề hoang mang chút nào: “Nhưng Nghĩa à, giang sơn đời nào cũng sẽ có thiên tài, mỗi người đều có quyền được tỏa sáng. Thời đại của con đã kết thúc rồi, đều đã thoái vị rồi, sao lại không nhân cơ hội này mà nhường chức?”