Chương 1901 Uông Oánh Hà lắc đầu cười khổ, bà dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, từ tốn nói: “Thật ra thì ông biết Nghĩa chắc chắn sẽ không giết ông. Nói xong, bà trực tiếp rời khỏi căn nhà trúc, để lại một mình Ôn Nhược Hà trong căn phòng lộn xộn. Ôn Nhược Hà nghiến chặt răng, tự nhủ: “Không hại tôi thì sao chứ? Giang Nghĩa, đã ngăn cản con đường đi đến quyền lực của tôi, tôi nhất định phải tiêu diệt nó.” “Nhất định!” Trên đường trở về. Sau khi xe rời khỏi Hộ Vệ Doanh, Giang Nghĩa đột ngột nói: “Đi một chuyến đến hiệu thuốc tạm thời của nhà thuốc Hồng Hội.” Bạch Dương hỏi: “Anh muốn đến đó xem hai ba con nhà họ Mạc quản lý cửa hàng như thế nào rồi à?” “Không. Giang Nghĩa thở mạnh một hơi, anh nói: “Tôi cần phải chữa trị.” Chữa trị? Bạch Dương sửng sốt, lập tức phản ứng lại. “Thống soái, chẳng lẽ là trà mà anh mới uống?” Giang Nghĩa không nói gì thêm, chỉ dùng “khí” để ngăn chặn độc tính là đã rất khó khăn, bây giờ Giang Nghĩa cũng chỉ có thể chống đỡ thêm nửa tiếng đồng hồ. Nếu như không thể loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể, e là sẽ trúng độc của Ôn Nhược Hà. Bạch Dương cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh ta lập tức tăng nhanh tốc độ chạy đến cửa hàng tạm thời của nhà thuốc Hồng Hội. Một đường chạy như bay. Chưa đến mười lăm phút là đã đến nơi. “Thống soái, đến rồi.” Xe dừng hẳn lại, Bạch Dương lập tức mở cửa xe ra đỡ Giang Nghĩa đi vào cửa hàng. “Ông chủ Mạc.” Bạch Dương lớn tiếng gọi, là Mạc Nguyên bước ra, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Giang Nghĩa là đã biết tình huống không đúng. Anh ta không hỏi tiếng nào mà lập tức dọn dẹp một căn phòng trống. Hai người cùng nhau dìu Giang Nghĩa đi vào trong phòng. “Sư phụ, người sao vậy?” Mạc Nguyên lo lăng hỏi. Giang Nghĩa không có thời gian trả lời anh ta, anh chỉ nói hai chữ: “Giấy, bút.” “Lấy ngay đây.” Mạc Nguyên nhanh chóng chạy đi cầm lấy giấy bút đặt vào trong tay Giang Nghĩa. Giang Nghĩa viết vài chữ lên giấy, viết một chuỗi dài tên thuốc rồi sau đó đưa cho Mạc Nguyên. Mạc Nguyên nhìn từ trên xuống dưới. Phần lớn dược liệu trên giấy có thể tìm dẽ, thứ duy nhất chính là chữ đỉa trên giấy, đi đâu để tìm nó đây? Giang Nghĩa giơ tay nói: “Nhà của tôi có.”
Chương 1902
Nguồn thiếu chương.