Chương 1951 Dù sao thì cũng đã bị nhốt mấy năm nên tình trạng cơ thể của Đàm Thành Nghĩa cũng không được tốt lắm. Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, mấy người Triệu Hải Nhân đều giật mình. Đây không phải Đàm Thành Nghĩa thì còn là ai được nữa? Triệu Hải Nhân là người đầu tiên bước tới, ngạc nhiên hỏi: “Đàm Thành Nghĩa? Ông còn sống ư?!” Đàm Thành Nghĩa hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đương nhiên là còn sống rồi. Mấy năm nay tôi chỉ là đang dưỡng bệnh thôi.” Triệu Hải Nhân giơ ngón tay cái lên: ‘Ông nhịn giỏi quá đó nha. Người ngoài cứ nói ông chết rồi mà ông cũng không ra giải thích một chút.” “Cần phải giải thích với các người à?” Đàm Thành Nghĩa cứ như ăn thuốc súng Vậy, câu nào câu nấy đều cực kỳ hung hăng. Mặt Triệu Hải Nhân lộ vẻ không vui. Anh ta còn tưởng rằng Đàm Thành Nghĩa đang giận cá chém thớt Đàm Vĩnh Thắng vì chuyện của con trai mình nên cố ý tới đây hợp tác với bọn họ. Ai ngờ câu nào của Đàm Thành Nghĩa cũng như oán hận người khác. Điều này khiến Triệu Hải Nhân cảm thấy không thoải mái. Khương Lị ở bên cạnh nói: “Thành Nghĩa à, tôi biết ông vừa mất con nên tâm trạng không tốt. Nhưng ông không thể trút giận lên đầu chúng tôi được. Hơn nữa, lần này ông tới là để hợp tác với chúng tôi phải không? Nào, chúng ta cùng vào rồi nói.” Hợp tác ư? Đàm Thành Nghĩa hừ một tiếng rồi nói: “Hôm nay tôi tới đây là để tặng cho các người một món quà.” Ông ta vừa nói vừa vung tay lên. Mấy tên cấp dưới cường tráng vác một cái quan tài đi vào phòng khách. “Thả xuống đi.” Cấp dưới đặt cái quan tài đen thui kia trong sảnh lớn. Đàm Thành Nghĩa võ lên quan tài một cái rồi nói: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi tới vội vàng quá nên chưa kịp chuẩn bị nhiều, chỉ mang theo một cái quan tài thôi.” Ông ta chỉ tay vào Giang Nghĩa: “Cái quan tài này là chuẩn bị cho cậu đấy, Giang Nghĩa!” Sau đó ông ta lại đảo mắt nhìn mọi người rồi nói một cách hăn học: Nhưng các người đừng lo lắng, những kẻ đang có mặt ở đây, tôi đều sẽ chuẩn bị xong quan tài đầy đủ cho các người. Đảm bảo sẽ không để các người chết mà không có chỗ nằm!” Lời nói của Đàm Thành Nghĩa khiến mọi người ở đây đều sững sờ, những lời này là có ý gì? Vừa rồi họ còn đang thương lượng phải làm sao để báo thù cho Đàm Quốc Đống, tại sao Đàm Thành Nghĩa lại không biết tốt xấu, vừa đến đã đòi đánh đòi giết, uống nhầm thuốc rồi à? Triệu Hải Nhân là người đầu tiên đứng ra mắng: “Đàm Thành Nghĩa, ông xem bản thân chính là củ hành tây thật đấy à? Còn đòi đưa cho bọn tôi mỗi người một cô quan tài, ha ha, theo tôi thấy ông nên chuẩn bị cho mình một cỗ quan tài đi! Tránh đến lúc đó chết không có chỗ chôn.” Giang Nghĩa nhanh chóng đứng ra, ngăn cho cuộc khẩu chiến ngày càng leo thang hơn nữa. Đáng lý ra họ phải là “chiến hữu” mới đúng, tại sao lúc này lại cãi nhau với người của mình cơ chứ? Không đúng, không hợp lý.