Chương 2014 Không phải ông ta sợ chịu trách nhiệm, mà ông ta sợ rằng mình sẽ giết Nguyễn Bình Phàm và Giang Nghĩa vì rút nhầm kim bạc, tội này quá lớn. Ai châm cứu thì phải do người đó tới rút. Tân Tử Dân đề nghị: “Bà Tiết, có thể thả Giang Nghĩa ra để cậu ấy rút 108 cây kim bạc ra được không? Nếu sau khi rút vẫn không có tác dụng, Giang Nghĩa sẽ do bà Tiết tự mình xử lý, tôi đây sẽ chịu phạt theo, mà không một lời oán trách.” “Đây là do ông nói đấy nhé.” Tiết Mãn phất tay: “Dãn Giang Nghĩa tới đây.” Không lâu sau, một người đàn ông khôi ngô được hai cảnh sát đưa tới, chính là Giang Nghĩa. Tân Uẩn nhìn Giang Nghĩa không chớp mắt. Kể từ khi Giang Nghĩa trở lại quận Giang Nam, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, cô †a không ngờ rằng họ sẽ gặp nhau theo cách này, và trong một cảnh tượng như vậy, thực sự có hơi gượng gạo. Tân Uẩn nhìn chăm chằm Giang Nghĩa, trái †im cô ta đập thình thịch. Dù biết Giang Nghĩa đã có gia đình, đã có con, nhưng trái tim nóng cháy của Tân Uẩn vân không thể dừng lại được. Tình yêu một khi được sinh ra sẽ không thể thu lại. Bình tính nào. Tiết Mãn nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, đừng nói là tôi sẽ không cho cậu cơ hội, tôi đã làm theo những gì cậu nói, chưa từng động vào ông nhà tôi. 108 cây kim bạc kia cũng vấn giữ trạng thái như trước khi cậu bị bắt.” “Đã ba ngày trôi qua rồi, Giang Nghĩa, có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích, làm thế nào để ông nhà tôi tỉnh dậy không?” Giang Nghĩa gật đầu, nói: ‘Không vấn đề, bây giờ tôi sẽ rút hết kim ra, để quận trưởng Nguyễn bình an hồi phục.” Đúng là dám nói màI Những bác sĩ già kia nhìn nhau, trong mắt có vẻ khinh thường. Ha ha, họ đã khám bệnh cả một đời, sao mà ngay cả người sống hay chết cũng không phân biệt được? “Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, nói khoác cũng không thèm chuẩn bị văn bản, được, tôi cũng muốn xem xem cậu làm người chết sống lại thế nào?!” “Đến lúc đó mà không sống lại được, thì đừng có mà mượn cớ gì khác đấy.” Giang Nghĩa cười nhẹ: “Yên tâm, tôi sẽ không mượn cớ nào cả, rút kim, người sẽ sống.” Vậy cứ thử xem saol Cảnh sát tháo còng tay cho Giang Nghĩa, sau đó lập tức thấy Giang Nghĩa đi vào trong phòng, lấy một chiếc ghế ra và ngồi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn Nguyễn Bình Phàm đang nằm trên giường. Anh nhẹ giọng nói: “Quận trưởng Nguyên, ngủ đủ rồi nhỉ? Nên tỉnh rồi đấy.” Sau đó, anh giơ tay rút hết 108 cây kim bạc xuống. Phương pháp mà Giang Nghĩa dùng rất kỳ lạ, thứ tự khi rút kim bạc ra càng khiến người khác không hiểu hơn, các bác sĩ có mặt đều mở to mắt, không biết nói gì mới tốt. “Còn không phải làm bừa à? Có ai rút kim như thế không?” “Chắc là lợn chết không sợ nước sôi, mặc kệ thôi.” Mọi người đều rất thất vọng với biểu hiện của Giang Nghĩa, theo họ thấy, Nguyễn Bình Phàm đã chết rồi, không thể sống lại được. Chỉ có Tân Uẩn và Tân Tử Dân là ngưng thở, đợi kỳ tích xảy ra.