Chương 2057 Phát tài rồi! Do không bị thương gì nên Tô Cầm nhanh chóng được xuất viện, quay về nhà cùng Định Thu Huyền. Vừa về đến nhà, Tô Cầm đã đắc chí đập tờ chi phiếu hai mươi tỷ xuống bàn, bắt chéo chân rồi nói: “Nhìn xem, nhìn xem, đây là gì?” Đinh Nhị Tiến bước lên xem, sợ tè ra quần: “Bà xã, em cướp ngân hàng à? Sao có nhiều tiền như thế?” Tô Cầm nhíu mày: “Cướp ngân hàng gì chứ? Đây là tiền bồi thường của eml” Tô Cầm lập tức thuật lại chuyện Hà Quốc Khiêm xin lỗi và bồi thường tiền cho ông ta nghe. Bà vui vẻ nói: “Em đã nói rồi, đây là một cơ hội kinh doanh cực lớn. Mặc dù quá trình khác với dự tính của chúng ta, nhưng kết quả trăm sông vẫn đổ về một biển. Sau này, khi lên lớp em muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ, không cần vất vả nữa.” Nói được một nửa, Tô Cầm cố tình ho khan một cái, rồi nhìn Giang Nghĩa bên cạnh và mỉa mai: “Này rác rưởi, chẳng phải cậu nói tôi làm liều à? Không phải nói tôi sẽ bị gạt sao? Bây giờ thấy chưa, tôi chẳng những không bị lừa mà còn kiếm về hai mươi tỷ này!” “Đây là cơ hội làm ăn, đồ vô dụng như cậu mãi mãi cũng không nhìn ra” “Khó trách cậu vân nghèo mãi như thế, vừa nghĩ con gái bảo bối như hoa như ngọc của tôi phải lấy một người chồng vô dụng như cậu thì tôi đã tức giận. Lúc quan trọng thì chả có tác dụng gì, còn cản đường nữa “ chứ. “Nếu tôi thật sự nghe lời cậu thì hai mươi tỷ này kiếm ở đâu ra?” Tô Cầm như trút giận, chửi rủa Giang Nghĩa cả buổi. Có điều anh không giận, chỉ cười khổ đứng một bên. Nghe Tô Cầm mắng vài câu không quan trọng. Suy cho cùng trong ba năm qua, không biết anh đã nghe mắng bao nhiêu lần. Lúc Tô Cầm đang măng cực kỳ hăng say, phó chủ nhiệm – Từ Mãn Chỉ vui vẻ chạy vào, hỏi thẳng: “Tiểu Cầm, em có lấy được tiên bồi thường không?” Tô Câm đắc ý vây vây chỉ phiếu: “Lấy được, tận hai mươi tỷ.” Từ Mãn Chỉ cười nói: ‘Một món hàng giả sẽ được đền với giá gấp mười, chị cũng lấy được gần mười bốn tỷ, lần này chúng ta đúng thật là đã kiếm được rất nhiều tiền.” Bà ta ngừng một lát mới nhìn Giang Nghĩa rồi nói: “Tiểu Cầm à, lần này phải cảm ơn cậu con rể tốt của em. Cậu ấy đúng là anh hùng oai võ, độc nhất vô nhị.” “Hả?” Tô Cầm ngơ ngác: “Cảm tạ tên vô dụng đó làm chi?” “Hây, Tiểu Cầm, sao em có thể nói con rể tốt của em như thế? Nếu không phải một mình cậu ấy xông vào hang rồng, đánh cho đám người ở cửa hàng kim khí đến nỗi kêu cha gọi mẹ, thì liệu bọn họ sẽ chịu đền tiền cho chúng ta sao? Lúc ấy chị đứng xem đến tròn cả mắt, cậu con rể này của em chỉ có hai chữ thôi – lợi hại!” Tô Câm ngớ người, gương mặt đau rát. “Chị nói bọn họ chịu cầm tiền bồi thường cho chúng ta đều là nhờ Giang Nghĩa hết à?” “Tất nhiên! Tiểu Cầm, em không biết tình cảnh lúc ấy… Từ Mãn Chi đang múa máy tay chân miêu tả, khen Giang Nghĩa lên đến tận trời, ước gì mình có được một cậu rể quý như Giang Nghĩa. Bà ta tâng bốc anh bao nhiêu thì Tô Cầm xấu hổ bấy nhiêu. Vừa rồi Tô Cầm còn măng Giang Nghĩa một trận dữ dội, mở miệng ngậm miệng đều là “đồ vô dụng”, còn nói lúc quan trọng không thấy người đâu, nói anh không hiểu cơ hội kinh doanh là gì vân vân.