Chương 2089 Thôn dân tỏ vẻ khinh thường. Không có tiên còn ra vẻ? Bá dơ mà Lưu Hàn lạnh lùng nói: “Hôm nay töi bỏ tiền ra để chiêu đãi mọi người äm cœim, cũng không mong các người biết ơn tôi thế nào, ngược lại còn ở đây chống đối tôi, gì ngộ vậy?” Trưởng thôn lập tức phụ họa: “Ông chủ Lưu đừng nóng, người ta bảo người sợ nổi tiếng heo sợ mập, vì cậu có tiền nên mới có kẻ đỏ mắt thôi, chuyện bình thường ấy mà.” Hoa khôi thôn cũng hùa theo: “Tưởng được ăn một bữa ngon, ai ngờ lại thành thế này, đúng là mất hứng. Tôi bảo này, có vài người rõ ràng không xuất hiện trong danh sách được mời, hẳn là không nên ngồi †rong căn phòng này! Sự xuất của kẻ đó thật khiến tôi buồn nôn.” “Ai nói không phải đâu? Chính bản thân mình không có bản lĩnh thì thôi đi, ông chủ Lưu có ý tốt chỉ tiền mời khách mà còn oán giận người ta, tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn khi ăn cơm với loại người rác rưởi thế này.” “Xin người nào đó hãy chủ động chút, tự biết cút đi được không?” Tất cả mọi người đều đứng về phía Lưu Hàn hạ nhục Giang Nghĩa không ngừng. Cũng không có gì kỳ lạ, thời buổi này ai có tiền thì kẻ đó là ông nội, mặc dù mọi người đều từng là thôn dân, nhưng bây giờ cũng chỉ biết kéo quan hệ với người có tiền. Lưu Hàn hơi hếch đầu lên nhìn Giang Nghĩa với vẻ khinh thường. Anh ta rất tận hưởng bầu không khí của lúc này. Hầu Quang Vinh càng nghe càng cảm thấy khó chịu, những người thôn dân của trước đây giờ đều thành đám người ghê tởm, họ nhăm vào anh ta và Giang Nghĩa mà mắng mỏ, cả đám người quát tháo bảo họ cút đi, điều này thực sự khiến Hầu Quang Vinh tổn thương đến tận cùng. Người nghèo nàn, thiển cận. Nếu không có tiền thì đáng bị người khác coi thường. Hầu Quang Vinh buông tay cười khổ một tiếng, bữa cơm này nhất định ăn không vô nữa rồi. Haizz. Lúc này, Giang Nghĩa nhìn thấy dáng vẻ kìm nén tủi hờn của Hầu Quang Vinh, anh mỉm cười nói: ‘Khỉ, xem ra nơi này không chào đón chúng ta rồi. Vừa hay tôi cũng cảm thấy đồ ăn ở phòng VỊP đồng này thật sự khó mà nuốt nổi, hay là chúng ta đến phòng VỊP vàng ăn đi?” _ Anh vừa thốt ra lời này đã khiến toàn bộ những người ở đây cười phá lên. Lưu Hàn vui vẻ cười nói: ‘Dựa vào hai con hàng như các cậu ư, sao không tự tiểu một bãi rồi soi lại cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của mình xem, còn muốn đến phòng VỊP vàng ăn uống này nọ? Hừ, các cậu mà cũng xứng ư?” Hầu Quang Vinh đỏ mặt tía tai. Anh ta ngơ ngác nhìn Giang Nghĩa, không hiểu hôm nay Giang Nghĩa bị gì mà lại khoác lác hết lần này đến lần khác như thế. Đầu tiên là nói sẽ trả hộ một tỷ rưỡi tiền phòng VIP, sau đó còn muốn đến phòng VỊP vàng ăn cơm. Điều này chẳng phải là điên rồi sao? Anh ta nhớ khi còn đi học Giang Nghĩa không có thói khoe khoang, có chuyện gì vậy, mấy năm nay ở bên ngoài nên tính nết cũng thay đổi luôn rồi sao? Giang Nghĩa cười trừ khi đối mặt với sự chế giêu và khinh thường của mọi người. Anh búng ngón tay: ‘Phục vụ.” Một người phục vụ trẻ tuổi đẹp trai lập tức đi tới, lịch sự hỏi: “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh?”