Chương 2111 “Mày gan lì tới vậy sao?” “Mày gan lì như vậy, người nhà mày có biết không?” Phì Trung hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Giang Nghĩa, thậm chí còn đối xử với anh giống như một tên ngốc. Thế nhưng… Giang Nghĩa chỉ hơi ngước đầu lên, bình thản nói: “Thời gian còn lại của mày không còn nhiều lắm đâu, mau quỳ xuống đi, nếu không ngay cả tao cũng không thể cứu mày được.” “Ha ha hai” Phì Trung cười càng lúc càng to. “Này, mày không đi làm diễn viên hài là quá đáng tiếc luôn đấy.” “Được thôi, tao chơi cũng đủ rồi. Các anh em, mau tháo hai tay hai chân của thăng này xuống, sau đó treo lên cây cho nó chờ chết đi!” Ngay lập tức, có vài tên thuộc hạ xông tới. Ngay khi bọn họ chuẩn bị ra tay thì có một tình huống bất ngờ xảy ra.. Bọn họ cảm giác được mặt đất đang rung lên. Động đất à? Mọi người lần lượt nhìn xung quanh, chỉ thấy ở cuối con đường nhựa hình như có một thứ gì đó trắng xóa đang tới gần, che lấp cả trời đất, sương khói mịt mù. “Đấy là cái gì vậy?” Phì Trung híp mắt nhìn về phía xa xa, mãi cho tới khi thứ kia tới gần thì mới thấy rõ. Thì ra là một nhóm thanh niên đang điều khiển xe máy màu trắng. Mỗi người một chiếc xe máy, tất cả đều là xe màu thuần trắng, ai ai cũng mặc những bộ quần áo có hình thù kỳ dị, đang múa may thanh sắt, mã tấu, gậy bóng chày trên tay. Xét theo số lượng thì không dưới hai trăm người. “Cái này…” Phì Trung còn chưa kịp phản ứng lại thì một đám người đó đã lao đến trước mặt, hàng trăm chiếc xe máy vây quanh đám người của anh ta. Bọn họ liên tục chuyển động xe máy, tiếng động cơ xe máy của người này tới người khác phối hợp với tiếng gào kỳ lạ của họ khiến mọi người cảm thấy quỷ dị và khủng bố. Đây chính là đoàn hộ vệ của Giang Nghĩa! Người lãnh đạo quân đoàn này, chính là Song Ngư. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phì Trung trợn tròn mắt, anh ta không thể nào tưởng tượng được một người thanh niên trông bình thường như thế, vậy mà lại có thể điều động nhiều chiến lực như vậy chỉ trong giây lát. Cho dù Phì Trung có kêu hết mọi thuộc hạ tới cũng không phải là đối thủ của Giang Nghĩa. Bất lợi vê quân số quá lớn. Hơn nữa, mỗi một người trong đoàn hộ vệ đều đã trải qua cuộc huấn luyện đặc biệt, dù sao thì không phải ai cũng có tư cách để bảo vệ Phong Thần. Song Ngư yên lặng đi tới trước mặt Phì Trung. Anh ta lạnh lùng nhìn Phì Trung, dùng giọng điệu lạnh đến thấu xương: “Mày dám ra tay với chỉ huy?” Chỉ huy?