Chương 2124 Một kẻ ăn hại, nghèo hèn, bám váy nhà vợ như anh sao có thể mua được rượu Thiên Tôn có giá hơn ba tỷ? Đùa gì vậy trời? Hạ Thu Trang lập tức phản bác lại: “Anh có ý gì? Nói chồng tôi lấy rượu của anh giả làm quà của anh ấy sao? Cũng không tự soi mặt mình vào nước tiểu mà xem, anh cũng xứng sao?” Đúng lúc này, nhân viên lại câm một chai rượu đi vào: “Bà Tân Yên Dung, lại có người tặng cho bà một chai rượu của nhà máy rượu Thánh Thái nữa, tôi đặt ở đây cho bà nhé.” Giang Nghĩa nhìn chai rượu vừa được mang đến rồi thản nhiên nói: ‘Anh Dương, chai rượu này mới là chai rượu anh muốn tặng cho dì nhỉ?” Lúc này, sự thật đã rõ mười mươi. Mặt Hạ Thu Trang đỏ bừng, một giây trước cô ta còn chất vấn Giang Nghĩa ăn nói linh tinh, một giây sau đã bị làm cho xấu mặt ê chề rồi. Sự thật là Dương Hải Thành đã lấy rượu Giang Nghĩa mua giả làm rượu mình mua. Tuy không phải cố ý. Hạ Thu Trang xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống dưới đất, cô ta ngồi xuống, cúi găm mặt xấu hổ không dám nói nữa. Dương Hải Thành cầm chai rượu mới kia, mở hộp ra, quả nhiên đây là chai rượu nằm trong bộ sưu tập “Nhân Vương”, không sai. Sau khi các đồng nghiệp nhìn xong đều không khỏi lắc đầu. Có người nói: “Chẹp chẹp, sao lại là Nhân Vương vậy?” “Hải Thành à, thu nhập mỗi tháng của anh cũng phải sáu chữ số, tặng mỗi chai Nhân Vương, có phải là keo kiệt quá rồi không? Anh nhìn Giang Nghĩa kìa, nghèo thì nghèo nhưng vấn tặng một chai Thiên Tôn.” Dương Hải Thành tái mét mặt mày. Tân Yên Dung, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật đứng bên cạnh tức run cả người, cả nhà họ bắt tay với nhau sỉ nhục Giang Nghĩa cả tối, nhưng không ngờ chỉ bằng một chai rượu anh đã trở mình được rồi. Lúc này, cuối cùng Tô Cầm bị “đàn áp” cả tối cũng vùng lên. Bà lắc đầu chẹp chẹp chẹp rồi nói: “Chị à, vừa rồi chị dạy em thế nào ấy nhỉ? Ồ, chị bảo chọn con rể, điều quan trọng nhất chính là nhân phẩm.” “Tuy giờ Giang Nghĩa nhà em không phải dạng giàu có gì nhưng người nghèo chí không ngắn, đều hết lòng hết dạ với người nhà, với bạn bè.” Không giống như một số con rể nào đó, bình thường lúc nào cũng nổ nói mình có t † iền cỡ nào cỡ nào, nhưng đến lúc quan rọng lại giở chút mánh khóe, lừa dối bậc bề trên.” † Ôi chao, chị ơi, em thật sự thấy đáng hương thay cho chị đấy.” “Trước mặt mọi người còn bị lừa gạt, không biết bình thường còn bị lừa biết bao nhiêu lần nữa.” “Đáng thương ghê.” M lồm miệng phụ nữ, quả nhiên thâm độc. ‘ Chỉ với vài câu nói đã khiến cho Tần Yên Dung sắp phát điên lên rồi.