Chương 2164 Người này, đã hoàn toàn mất đi lương tâm rồi. Hai mắt Giang Nghĩa có hơi sưng đỏ. Là thương xót, lại càng là tức giận! Anh đã từng xem thử bệnh của Tê Dương, biết được sức mạnh của loại độc dược này, một khi phát tác sẽ khiến khoang tim đau đớn, một cô bé nhỏ làm sao cóthể _ ¡ chịu được? “Anh… tìm… chết!” Giang Nghĩa siết chặt tay, gần như trên bờ bùng nổ, nhưng ngay vào lúc đó, bốn phía xung quanh truyền đến tiếng tách tách tách quay phim chụp ảnh. Bây giờ, tất cả mọi người đều biết mục đích Thân Lâm gọi phóng viên tới. Không phải để chứng kiến một khoảnh khắc mang tính lịch sử, mà là vì giữ mạng! Nếu Giang Nghĩa dám ra tay giết người trước nhiều camera và ánh đèn như vậy, thì cả đời này của anh coi như hoàn toàn kết thúc, không có cơ hội nào để xoay người. Lúc này đây, Thân Lâm đã thật sự tính kế gi ết chết Giang Nghĩa! Chỉ thấy Thân Lâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa, lạnh băng nói: ‘Anh Giang, anh không cần phải cảm ơn tôi, tất cả những việc đó đều là điều tôi nên làm. Hy vọng sau này chúng ta có thể tương thân tương ái, không còn tranh đấu với nhau nữa.” Thật sự không biết anh ta làm sao có thể nói ra được những lời như vậy. Từng câu từng chữ đều tựa như nhát dao. Lần đầu tiên, Giang Nghĩa bị người khác tính toán đến mức không thể nào đánh trả lại, chỉ đơn giản là vì kẻ thù tìm đúng điểm yếu của Giang Nghĩa. Trực tiếp tấn công Giang Nghĩa là vô dụng. Nhưng chỉ cần quay súng lại và tấn công người nhà của Giang Nghĩa, vậy chắc chắn sẽ nhận được kết quả kỳ diệu. Thân Lâm tiếp tục nói: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, sau lần đầu sử dụng bột Phệ Tâm thì tác dụng của nó sẽ phát huy vào ngày hôm sau. Anh Giang, anh muốn làm gì, tôi sẽ chờ xem.” Những lời này nếu được dịch ra chính là: Ngày mai Giang Ngọc Dĩnh sẽ phát độc mà chết, Giang Nghĩa, mau quỳ xuống xin tôi tha đi, có lẽ tôi sẽ tốt bụng mà cứu cô bé một mạng. Lúc trước, đám người Tê Dương và Phàn Thức cũng khuất phục dưới gối Thân Lâm như thế. Đại trượng phu cũng có lúc khốn khó như thết Giang Nghĩa tuy rằng bi thương nhưng vẫn chưa tuyệt vọng, trong sự đau đớn kịch liệt như thế vẫn giữ được chút bình tĩnh và tỉnh táo. Anh không lựa chọn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, mà ôm con gái trực tiếp xoay người rời đi. “Chỉ huy, anh đi đâu vậy?” Bảo Bình sốt ruột nói. “Đồn cảnh sát.” Giang Nghĩa không quay đầu lại mà nói. Kết quả, một đám người đi theo sau Giang Nghĩa rời khỏi hiện trường, vốn dĩ đã tính toán sẽ làm một trận thật hay, ai biết hoàn toàn chẳng đánh được, mà bị Thân Lâm tính kế nặng nề một vố. Nhìn bóng lưng hạ màn rời đi của Giang Nghĩa, Thân Lâm ở phía sau cười điên cuồng. Cuối cùng, anh ta cũng thở được một hơi thật mạnh. Còn nhớ rõ cảnh tượng khi ấy mình bị Giang Nghĩa tính kế, em trai Thân Hòa vì bảo vệ mình mà đã lựa chọn gánh vác sấm thay, Thân Lâm hận Giang Nghĩa đến tận xương tủy. Hiện tại, cuối cùng anh ta cũng thắng được!