CHƯƠNG
“Xì, đừng có mà tỏ vẻ thân thiết với ông đây. Cái tên khốn nạn Bách Niên này, ông lừa tôi vào chỗ chết rồi, ông biết không?”
Bách Niên hút thuốc lá: “Tôi lừa ông? Tôi lừa gì ông nào?”
Từ Dương Thúc chỉ thẳng vào mặt ông ta, mắng: “Vốn dĩ Đao Thần livestream ở nền tảng Đấu Sa, được rất nhiều biết đến, danh tiếng ổn định, quan hệ giữa bên tôi và Giải trí Ức Châu cũng không tệ lắm.”
“Chính cái tên khốn nạn nhà ông đã chạy đến chỗ tôi khua môi múa mép, làm tôi cho dừng phòng livestream của Đao Thần, đã vậy còn tự tìm đầu bếp về mở phòng livestream. Cuối cùng Đao Thần chạy qua Livestream Gấu Mèo, toàn bộ danh tiếng của Đấu Sa đã bị cướp mất, Gấu Mèo trở thành số một trong giới, Đấu Sa cũng không biết rớt xuống tận đâu! Bây giờ người xem đều chê cười Đấu Sa, nói cái gì mà “Học đầu bếp, đến Đấu Sa!”
“Vốn dĩ tôi có thể làm ngư ông đắc lợi, nằm không kiếm tiền.”
“Bây giờ thì hay rồi, người không có, tiền cũng không, chẳng có một cái gì trong tay, tôi toang thật sự.”
“Bách Niên, vậy mà ông còn nói rằng mình không lừa tôi?”
Từ Dương Thúc vừa sốt ruột vừa nóng giận, thái độ cao cao tại thượng, không ai bì nổi ngày xưa đã biến mất tăm.
Giờ phút này, trông ông ta còn giống một mụ đàn bà chanh chua hơn.
Bách Niên nở nụ cười tà ác, nhả điếu thuốc ra: “Tôi nói này ông chủ Từ, đây là ông không đúng rồi. Lúc trước tôi từng khuyên nhủ ông, cũng chỉ vì muốn tốt cho ông thôi. Ý tưởng tôi dành cho ông tệ ư? Không tệ. Đều do ông không đủ năng lực, đánh bậy đánh bạ nên mới biến Đấu Sa thành một bãi chiến trường. Sao lại đi trách tôi việc này?”
“Lại nói, ai mới là người hại ông thành ra như vậy? Là tôi ư? Không phải, là Giải trí Ức Châu!”
“Bên nắm giữ cổ phần khống chế Gấu Mèo là Giải trí Ức Châu, ký hợp đồng với Đao Thần là Giải trí Ức Châu, kéo người xem hay đoạt danh tiếng cũng là Giải trí Ức Châu, là bọn họ hại ông, tại sao ông lại không đi tìm bọn họ, trái lại chạy đến tìm tôi?”
“Ông chủ Từ, chắc là ông phải đi nạp lại chỉ số thông minh của mình rồi.”
Từ Dương Thúc tức muốn nổ phổi.
Công việc làm ăn thuận lợi của mình, chỉ vì mấy lời của Bách Niên mà đạp đổ cả một bàn cờ.
Kết quả đối phương chẳng những không xin lỗi, còn nói bậy nói bạ, trốn tránh trách nhiệm, điều này khiến Từ Dương Thúc vô cùng giận dữ.
Mặt dày thì gặp rồi, thế nhưng chưa từng gặp loại mặt nào dày đến thế này.
“Bách Niên, tên khốn nạn nhà mày, ông đây liều mạng với mày!”
“Ông, ông tính làm gì?”
Nhìn thấy Từ Dương Thúc vọt lên, Bách Niên nhanh chóng lùi về sau, vệ sĩ bên cạnh lập tức đứng chắn trước người Bách Niên, đè lại Từ Dương Thúc vừa lao qua đây.
“Bách Niên, mày lăn ra đây cho ông, ông đây đập chết mày!”
Bách Niên vứt điếu thuốc lá trong tay, khẽ lắc đầu, nói: “Người này điên rồi, ném ra ngoài cho tôi.”
“Vâng.”
Mấy tên vệ sĩ khiêng Từ Dương Thúc ra ngoài, dọc đường đi không ngừng nghe tiếng chửi đổng của Từ Dương Thúc, muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu, cuối cùng, Từ Dương Thúc bị đám vệ sĩ ném vào thùng rác ven đường như rác rưởi.
Bách Niên ngoáy ngoáy lỗ tai: “Chậc chậc, người ở đâu ra thế? Thấp kém hết sức, thấp kém hết sức luôn.”