CHƯƠNG
“Hả? Bắt nạt con thế nào?”
“Anh ấy bắt nạt con, chạy xe quá nhanh làm con sợ gần chết.”
Tô Cầm lườm Giang Nghĩa một cái: “Con cũng thật là, chạy nhanh như vậy làm gì?
Lỡ như xảy ra tai nạn xe cộ thì làm sao?”
Đinh Nhị Tiến từ trong phòng bước ra: “Tôi nói bà người là phụ nữ đức hạnh, sao lại nói những lời không hay ho như vậy? Đang êm đẹp xảy ra tai nạn xe cộ gì? Bọn trẻ chơi đùa một chút, thúc đẩy tình cảm, bà biết cái gì?”
Đinh Thu Huyền liếc nhìn Đinh Nhị Tiến một cách không nói nên lời.
Đinh Nhị Tiến gần đây rất nghe lời Giang Nghĩa, cái gì cũng thuận theo Giang Nghĩa, cũng say theo.
Cả nhà đang chuẩn bị sửa soạn ăn cơm tối thì nghe thấy hàng loạt tiếng chuông điện thoại réo rắt, điện thoại cố định ở nhà đổ chuông.
Đinh Nhị Tiến đi tới bắt máy.
“A lô, à… Ba, ba tìm Thu Huyền à?” Đinh Nhị Tiến đưa điện thoại cho Đinh Thu Huyền.
“Ông nội, có chuyện gì vậy?”
Lúc đầu, Đinh Thu Huyền vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng sau khi nghe những gì Đinh Trung nói ở đầu dây bên kia, cả người đều thay đổi, mặt đầy vẻ giận hờn.
Cả cuộc gọi nói đến chưa đầy ba phút đã cúp máy.
Đinh Thu Huyền tức giận dậm chân vài cái trên mặt đất, rồi bĩu môi ngồi xuống ghế sofa.
Tô Cầm và Đinh Nhị Tiến nhìn nhau khó hiểu.
Tô Cầm bước tới hỏi: “Thu Huyền, lại sao nữa? Ông kêu con tối tăng ca sao?”
“Nếu chỉ là tăng ca, con đã không tức giận.”
“Vậy là?”
“Cũng có bảo con đi công tác đến vùng Nham Thái một chuyến, ngày mai khởi hành ngay. Nói gì mà phải đến đó mua vật liệu, trao đổi với công ty bên phía đối phương.”
Tô Cầm mỉm cười: “Thì có làm sao, cũng chỉ một hai ngày thôi mà.”
Đinh Thu Huyền thở dài: “Nếu thực sự chỉ là chuyện đi trao đổi tài liệu liên quan thì con cũng không có gì phải phàn nàn. Vấn đề là ông nội lại kêu con đi cùng Tôn Tuấn Phong! Còn chỉ có hai người bọn con. Tức là, hai ngày tới con phải cùng anh ta đi công tác một mình đến vùng Nham Thái.”
Lần này, sắc mặt của cả nhà đều thay đổi.
Một nam một nữ, đi công tác hai ngày ở nơi khác, chuyện này chỉ nghe thôi đã thấy không đáng tin.
Xưa nay chỉ có hai người đàn ông đi chung với nhau, nếu có phụ nữ thì cũng là bốn, năm thậm chí là bảy, tám người đi cùng, tuyệt đối không thể nào có chuyện một nam một nữ đi cùng nhau.
Điều này quá nguy hiểm.
Toàn bộ sự việc dường như đang cố tình †ạo cơ hội cho hai người họ ăn ở với nhau.
Đinh Nhị Tiến không vui: “Đầu óc ông cụ có vấn đề sao? Kêu Thu Huyền đi công tác một mình với một người đàn ông trong hai ngày? Vậy cũng nghĩ ra được! Không được, tuyệt đối không được.”