CHƯƠNG
Ngày hôm sau.
Đinh Thu Huyền cùng Giang Nghĩa đến ga xe lửa, đi tàu cao tốc đến vùng Nham Thái.
Vừa rời khỏi nhà ga, liền nhìn thấy Tôn Tuấn Phong đứng đợi ở bên ngoài.
Trụ sở công ty của Tôn Tuấn Phong đặt tại vùng Nham Thái, có thể nói đây mới là căn cứ địa của anh ta; nhà họ Đinh hợp tác với anh ta cũng chỉ vì nhìn trúng thế lực của anh ta ở vùng Nham Thái, muốn mượn thế lực của anh ta để bắt nối với các công ty khác ở vùng Nham Thái, mở rộng mối quan hệ và tạo điều kiện thuận lợi cho việc mua vật tư cho dự án.
Nhìn thấy Đinh Thu Huyền bước ra khỏi sân ga, trên mặt Tôn Tuấn Phong lộ rõ vẻ hèn hạ và xảo trá.
Khi nhìn thấy Giang Nghĩa, vẻ mặt lại trở nên tức giận.
Anh ta vẫn không quên được chuyện bị Giang Nghĩa sỉ nhục vào chiều hôm qua.
Sau khi cho người dò hỏi thì mới biết đó là chiếc Rolls-Royce mượn, suýt làm Tôn Tuấn Phong tức ói ra máu.
“Giang Nghĩa, tên nghèo rớt mồng tơi mày dám đùa bỡn tao, hôm nay tới địa bàn của †ao, xem tao làm sao chơi chết mày?!”
Anh ta lại đưa mắt nhìn Đinh Thu Huyền, nhìn chằm chằm vào vóc dáng uyển chuyển của cô, nước miếng đều sắp chảy ra.
“Đinh Thu Huyền, thật đẹp.”
“Ở vùng Giang Nam tôi không động được vào cô, đến vùng Nham Thái rồi còn không phải mặc tôi chơi đùa sao?”
“Tưởng dẫn theo người chồng vô dụng đến là có thể bảo vệ được cô sao? Haha, nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh đây không chỉ muốn chơi đùa cô, mà còn phải chơi đùa cô trước mặt chồng cô!”
Anh ta càng nghĩ càng vui, không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc này, Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa đã đi đến trước mặt, nhìn thấy vẻ mặt bỉ ổi của Tôn Tuấn Phong là mắc ói.
“Chủ tịch Tôn, xe anh sắp xếp ở đâu vậy?”
Tôn Tuấn Phong nhanh chóng lau nước miếng, cười nói: “Ở ngay bên ngoài nhà ga, đi theo tôi.”
Tôn Tuấn Phong đưa Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền đến trước một chiếc xe hơi màu đen.
“Bây giờ vẫn còn sớm, tôi đưa hai người đi ăn cơm trưa trước, sau đó nghỉ ngơi một lát, đến chiều sẽ lại cùng bên kia bàn bạc chuyện.”
PUJ?
Đỉnh Thu Huyền thực sự đói bụng, nên không từ chối.
Xe đưa ba người tới lối vào của khách sạn lớn nhất vùng Nham Thái, khách sạn Tẩm Nguyên.
Nhóm ba người lần lượt đi vào khách sạn và ngồi vào chỗ ngồi đã đặt trước.
Tôn Tuấn Phong lấy thực đơn đưa cho Đinh Thu Huyền tùy ý gọi món, anh ta mời.
Suốt chặng đường, anh ta đều thể hiện dáng vẻ của một “quý ông đoan chính”, không hề vượt quá bổn phận, điều này làm cho Đinh Thu Huyền cảm thấy có chút không nhận ra anh ta.
“Có lẽ là do hôm qua bị Giang Nghĩa dạy dỗ một trận nên biết điều đây?” Đinh Thu Huyền thầm nghĩ bụng, không nói ra.