CHƯƠNG
Két!
Cánh cửa được chậm rãi đẩy ra, Giang Nghĩa đứng dậy, đi ra sau cánh cửa.
Tôn Tuấn Phong vừa mới thò đầu vào đã bị Giang Nghĩa ấn xuống, kéo thẳng vào phòng.
“AAAI “Aiya aiya…”
“Giang Nghĩa, cậu làm gì vậy? Buông tôi ra.
Giang Nghĩa đẩy anh ta xuống đất, lạnh lùng nói: “Tôn Tuấn Phong, việc làm của anh đã chọc giận tôi.”
Tôn Tuấn Phong cười gượng gạo bảo: “Tôi thật sự có chuyện gấp cần bàn với cô Đinh, gõ cửa thì hai người không mở nên tôi sốt ruột, xin quầy lễ tân thêm một chiếc chìa khoá nữa thôi ấy mà”
Anh ta nhìn trái nhìn phải, phát hiện Đinh Thu Huyền không ở trong phòng, lại thấy hai bát cháo vẫn còn trên bàn.
Trong lòng anh ta biết có thể mưu kế đã bị bại lộ.
“Hình như cô Đỉnh không ở đây à?
Nếu vậy thì tôi đi trước đây.”
Còn định đi?
Giang Nghĩa giẫm lên vai Tôn Tuấn Phong, ấn anh ta dưới đất sau đó cầm lấy một bát cháo, cạy miệng anh ta ra rồi đổ hết vào, ép Tôn Tuấn Phong phải ăn hết bát cháo.
Sau đó anh nhấc chân ra.
Tôn Tuấn Phong sợ tái mặt, anh ta biết trong bát cháo đó có gì.
Nếu ăn vào, có lẽ đêm nay anh ta sẽ “khó chịu” đến mức phát điên mất.
“Giang Nghĩa, cậu…
Anh ta ôm đầu, toàn thân nóng bừng khó chịu, dược tính quá mạnh, vừa uống vào đã bắt đầu có phản ứng.
Giang Nghĩa bước đến bên cạnh Tôn Tuấn Phong, lấy chìa khoá và điện thoại của anh ta đi.
Sau đó anh quay người đi về phía cửa.
Tôn Tuấn Phong muốn đi theo nhưng bị Giang Nghĩa đạp về.
“Anh cứ ở đây đi.”
Tôn Tuấn Phong không hiểu, hỏi: “Giang Nghĩa, ý cậu là gì? Sao lại muốn tôi ở đây?”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã thấy bên giường có thứ gì đó động đậy, một góc chăn bị vén ra.
Heo.
Heo nái!
Tim Tôn Tuấn Phong vọt lên tận họng, với sự xảo quyệt của anh ta, thoáng chốc đã hiểu Giang Nghĩa muốn làm gì.
Anh ta vừa ăn hết báo cháo đã bị bỏ thuốc.
Trong phòng lại có một con heo nái.
Không biết vì sao Tôn Tuấn Phong lại nhớ †ới câu mà Tiểu Hắc nói với mình lúc chiều “Thuốc này rất mạnh, uống một bát thì dù nhìn thấy heo nái cũng chơi.”
Anh ta kinh hãi nhìn Giang Nghĩa: “Đừng, đừng như vậy mà, cậu thả tôi ra đi.”