CHƯƠNG
Giang Nghĩa đi thang máy xuống tầng một, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa đi được hai bước, anh đã nghe thấy Đinh Thu Huyền gọi mình: “Giang Nghĩa!”
Giang Nghĩa ngây người, thấy Đinh Thu Huyền đang xách túi lớn túi nhỏ đi tới.
“Anh đi vệ sinh những bốn mươi phút à?
Anh ngã xuống bồn cầu à?”
Giang Nghĩa gãi đầu: “Ừ… Anh bị tiêu chảy, không thoải mái.”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng, giơ túi trong †ay lên: “Em mang cho anh nhiều món ngon lắm, đi thôi, chúng ta về phòng từ từ an.
Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng hét của phụ nữ phát ra từ đại sảnh, sắc bén chói tai.
“Lưu manhl”
“Biến thái!”
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Màn hình lớn ở sảnh vốn đang chiếu quảng cáo về khách sạn, không hiểu sao đột nhiên lại bị đổi thành video thời gian thực của một căn phòng trong khách sạn.
Nhìn từ góc độ và độ phân giải thích hình như là bị quay lén.
Quay lén không đáng sợ, đáng sợ là nội dung được phát.
Trong phòng có một người đàn ông, và — một con heo nái.
Người đàn ông mồ hôi như mưa.
Con heo nái cũng rất phấn khích.
Một vở kịch trần gian đang được công chiếu.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Ai nói cho tôi biết có phải mắt tôi có vấn đề không?”
“Người đàn ông này thật kỳ lạ”
Một số người không chịu nổi, chạy tới cạnh thùng rác nôn ra.
Đinh Thu Huyền hoảng sợ, cô vẫn là xử nữ, chưa tiếp xúc thân thể nhiều với đàn ông, huống chỉ là chuyện không phải người thế này!
Cô quay mặt đi: “Giang Nghĩa, chuyện gì thế này?”
Giang Nghĩa bật cười thành tiếng: “Chắc Tôn Tuấn Phong nhịn lâu quá không chịu được nên mới…”
“Tôn Tuấn Phong?”
Đinh Thu Huyền chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhìn rõ, bây giờ nghĩ lại dáng người đó thật sự là Tôn Tuấn Phong.
Cô không dám nhìn nữa.
“Sao Tôn Tuấn Phong lại thành ra thế này?
Tuy anh ta hơi biến thái, nhưng cũng không đến mức này chứ?
“Ngay cả heo cũng…
Giang Nghĩa nắm tay Đinh Thu Huyền bảo: “Haiz, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đó là sở thích cá nhân của người ta, chúng †a không có quyền can thiệp. Nhưng phát trực tiếp ở nơi công cộng thế này thì cũng không thích hợp.”