CHƯƠNG
% Đạo diễn chuyển bi thương thành hân hoan, thường thì chỉ có đạo diễn có tiếng mới có tư cách được phân lợi nhuận, đạo diễn nhỏ như ông ta không có tiếng tăm gì, thường chỉ nhận được sự bốc lột từ công ty thôi.
Cho %, nếu mua may bán lời, ông ta có thể kiếm được tiền nhanh chóng.
Giang Nghĩa vươn hai ngón tay “Tôi chỉ có hai yêu cầu. Một, làm ra một bộ phim chất lượng cao; Hai, nâng đỡ Lăng Dao nổi tiếng. Nếu ông làm việc xuất sắc, thậm chí †ôi có thể cho ông %. Sao, có thể làm được không”
Dụ hoặc to lớn đang ở trước mặt, khó khăn mức nào cũng có thể vượt qua!
Đạo diễn vội vạng gật đầu ‘Không thành vấn đề! Sếp Giang yên tâm, cho dù không ngủ không nghỉ, tôi cũng sẽ cho anh hồi đáp hài lòng nhất.”
“Ừm, mỏi mắt mong chờ.”
Giang Nghĩa quay người đi.
Lăng Dao đón đầu, cả khuôn mặt đầy ngượng ngùng và hân hoan “Sếp Giang, tôi không biết cám ơn anh thế nào…”
“Không cần cám ơn, Đều do cô dùng nỗ lực mà đổi lấy. Diễn xuất của cô có hồn như thế, lại xinh đẹp, tôi không nâng cô thì nâng ai”
Mặt Lăng Dao phút chốc đỏ gấc.
Tuy cô nhận được vô số lời khen ngợi từ nhỏ đến lớn, không biết đã có bao nhiêu người khen cô đẹp.
Nhưng sự khen ngợi của Giang Nghĩa hôm nay, khiến cô tận tâm thấy vui trong lòng, kèm theo đó là ngượng ngùng xấu hổ.
Lăng Dao, dù sao cũng chỉ là cô gái dưới tuổi.
Đối với người đàn ông trưởng thành, thành công, lại có trách nhiệm như Giang Nghĩa, sao có thể chống cự được Sau khi được khen, tim đập nhanh như thỏ.
Giang Nghĩa nói “Diễn cho tốt, đừng khiến tôi thất vọng.”
“Lăng Dao gật đầu thật mạnh “Tôi sẽ cố gắng %, tuyệt đối không phụ lòng sự bồi dưỡng của sếp Giang!”
“Ừm, cố lên”
Nói xong, Giang Nghĩa bảo mọi người giải tán, ai làm gì làm nấy, nắm bắt thời gian nghiên cứu kịch bản, tiếp tục quay phim.
Còn anh thì về lại bên cạnh Nhậm Chỉ Lan.
Nhậm Chỉ Lan mặt mày tươi cười nhìn Giang Nghĩa “Sếp Giang”
Giang Nghĩa ngại ngùng lắc đầu, có thể tỏ ra lạnh lùng trước mặt người ngoài, chỉ là trước Nhậm Chỉ Lan, anh vĩnh viễn chỉ là “con cháu”
Dù sao Nhậm Chỉ Lan là người đã bù đắp chỗ trống mất mẹ trong thời niên thiếu Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa ngại ngùng nói “Thật ra lúc đầu cháu đã định nói với dì, chỉ là không biết mở lời thế nào.”
Nhậm Chỉ Lan cười “Giải trí Ức Châu, hồi ức Châu nhớ Châu, dì nên sớm nghĩ ra, Nghĩa à, cháu lớn rồi, cũng có bản lĩnh, dì Lan vui cho cháu, nếu có ngày ba cháu về, nhìn thấy cháu có tiền đồ thế này, sẽ vui lắm.
Hai người đối mắt nhau, cười.
Một phía khác, văn phòng tổng giám đốc, tòa nhà giải trí Bách Khoa Bách Niên ngồi trước bàn làm việc, trong †ay cầm một phần hợp đồng, cười hề hề nói “Lúc đầu tôi khuyên em đến chỗ tôi, em không nghe, giờ ăn đau khổ rồi ha”