Chương
Hồng Triết thối lui ra sau, hét to: ‘Mẹ nó mày dám động vào tao? Mày có biết ông là ai không?”
Giang Nghĩa không phân bua, bước lên một đạp cho hắn ta nằm đo đất, chân đạp ngay ngực hắn ta hỏi: “Bây giờ anh nói cho tôi biết anh là ai đi”
Hiệu trưởng vội chạy lại khuyên Giang Nghĩa thả ra.
“Ui cha, trời đất ơi, ngài đừng có đánh nữa mà”
“Vị này là phó tổng giám đốc tập đoàn Ngưỡng Vấn, quyên góp cho trường học tới hai tòa lầu, là hiệu trưởng danh dự của trường chúng tôi.”
“Sao có thể đánh ngài ấy như vậy.”
Giang Nghĩa cười nói: “Sao, chỉ vì hắn ta quyên góp hai tòa lầu mà có thể không nói trắng đen được sao?”
“Tôi không tin, con hắn ta ở trường học hoành hành lâu thế mà các người làm giáo viên lại không biết được?”
“Biết rõ con trai hắn ta xấu tính còn bao che dung túng.”
“Thậm chí sau khi xảy ra việc thì lau sạch trách nhiệm của con trai hắn ta, đổ hết cho Cố Vĩnh Lượng!”
“Hôm nay nếu không phải là có Khương, chúng tôi đều chẳng hay biết gì rồi!”
Những lời này khiến hiệu trưởng Cam Đức Dương cay xè hết cả mặt.
Ông ta không biết con trai Hồng Triết hoành hành ngang ngược sao?
Không, ông ta biết chứ.
Chỉ là nghĩ đến thân phận Hồng Triết, Cam Đức Dương liền nghĩ: “Thôi, đánh nhau giữa con nít với nhau, có thể thế nào chứ?
Vừa bao che dung túng, cuối cùng khiến sự việc trở nên xấu đi.
Bé con trong trường đều sợ tiểu ma vương này, trừ Nhiếp Khương ra, các bé khác không biết đã chịu đủ dày vò biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ có Cố Vĩnh Lượng là dám đứng ra, lại bị phê bình trở thành nhân vật phản diện.
Ha, đúng là vô liêm sỉ!
Lúc này, một cô giáo trẻ tuổi chẳng biết xấu hổ nói: “Ái chà chà, anh hét lớn như vậy làm gì? Con nít đánh nhau, giáo viên bọn tôi sao có thể tùy lúc mà thấy được? Thêm vào đó, Hồng Triết người ta quyên góp tòa lầu cho trường học, đó là vì cống hiến cho trường học, nhận được một ít quan tâm săn sóc đặc biệt là phải đúng không? Có bản lĩnh, anh cũng quyên góp vài tòa lầu, chúng tôi sẽ dành sự quan tâm đặc biệt cho đứa bé.”
“Ha ha, người nghèo càng bị bệnh nghèo, không có tiền chỉ là cái rắm thối.”
Hồng Triết đứng dậy, cả khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, đúng, dù con anh ta có bá đạo thì sao chứ?
Có bản lĩnh, mày cũng quyên góp tòa lầu đi!
Giang Nghĩa thở dài một hơi: “Chỉ vì tồn tại như rác rưởi các người, mới khiến nghề nghiệp giáo viên bị bôi đen. Muốn tòa lầu đúng không? Được, tôi cho!”
Nữ giáo viên chế nhạo: “Sao vậy, cậu cũng muốn quyên góp xây nhà? Nếu thật sự có mấy đồng tiền, trước tiên hãy đi mua mấy bộ quần áo đi, đừng mặc đồ rẻ tiền cả ngày cũng chả thấy mất mặt. “
Giang Nghĩa cười lạnh lấy điện thoại ra, không biết gửi tin nhắn cho ai.
Ba hoặc bốn phút sau, hiệu trưởng Cam Đức Dương nhận được một cuộc gọi.
Trường mẫu giáo Húc Huy đã được người †a mua lại, và tên của chủ sở hữu đằng sau nó là Giang Nghĩa!