CHƯƠNG
Xem nhầm?
Đinh Thu Huyền trợn trắng mắt với anh một cái, mấy lời quỷ này cô không thèm tin.
Tuy nhiên, không thể không nói, cách làm xấu xa này của Giang Nghĩa thực sự khiến Đinh Thu Huyền được trút giận, thoải mái, hạnh phúc và sảng khoái!
Cô luôn bị chèn ép ở nhà họ Đinh, bị ông nội của cô coi thường bằng mọi cách.
Hôm nay cuối cùng cũng để ông nội phải chịu thiệt.
Hai người ăn chơi cả một ngày ở Tam Á, sau đó mới ung dung bay về thành phố Giang Nam, khi quay lại thì trời đã tối hẳn.
Đinh Trung đã cử người đến sân bay để đón cả hai về công ty, vì sợ Giang Nghĩa giữa đường lại giở trò gì đó.
Lúc hai người đến phòng họp, đã gần chín giờ tối.
Toàn bộ văn phòng chật ních người, Quách Khải lại từ tốn ung dung đến tòa nhà văn phòng của nhà họ Đinh lần nữa.
Đinh Trung thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì, bắt đầu cuộc họp chính thức được rồi chứ?”
Đinh Thu Huyền đứng dậy, sắp xếp toàn bộ phương án một phen, sau đó phát biểu từng chi tiết một, toàn bộ nội dung cuộc họp kéo dài đến tận giờ sáng ngày hôm sau.
Cả một đêm thức trắng.
Sau khi toàn bộ cuộc thương thảo hoàn tất, Quách Khải đã hết lời khen ngợi Đinh Thu Huyền.
“Không tệ, vô cùng tuyệt, quả nhiên tôi không nhìn lầm người.”
“Cô Đinh, có cô chịu trách nhiệm về dự án xây dựng này, vậy tôi có thể yên tâmrồi.”
Quách Khải mỉm cười rời đi.
Đinh Thu Huyền bước đến trước mặt Đinh Trung: “Ông ơi, cháu muốn thảo luận với ông một chuyện.”
“Ồ? Cô Đinh có chuyện gì phải bàn bạc với lão già như tôi sao?”
“Ông nội…”
“Nói.”
“Cháu nghĩ để công ty chính phụ trách dự án này sẽ tốt hơn.”
Đinh Trung cười lạnh một tiếng: “Hừ, cháu cũng biết điều lắm, dự án này một mình cháu không thể nuốt trôi. Yên tâm, công ty chính sẽ giúp đỡ, còn cháu vẫn làm người phụ trách dự án.”
Nói xong, ông ta xua tay, xoay người rời đi.
Những người khác trong gia tộc cũng rời đi, ai nấy cũng nhìn Đinh Thu Huyền với ánh mắt hằn học.
Cô hoàn toàn bị cô lập.
Đinh Thu Huyền không thoải mái, vẻ mặt có chút phiền muộn.
Giang Nghĩa đi tới, ôm lấy cô: “Lòng lương thiện của em lại bị người ta nghĩ xấu rồi, em để công ty chính phụ trách dự án, tương đương với việc nhường lợi ích cho bọn họ. Cuối cùng, ông nội không những không có cảm ơn, mà còn nói em ‘biết điều’, loại người này thật đáng ghét: “
Đinh Thu Huyền thở dài: “Dù sao thì ông ấy cũng là ông nội của em.”
Giang Nghĩa đột nhiên hỏi một cách “sơ ý”: “Vậy nếu một ngày nào đó nhà họ Đinh hoàn toàn đối đầu với em, em sẽ làm thế nào?”
“Cái này…”
Đinh Thu Huyền không thể trả lời.
Đột nhiên, Đinh Thu Huyền nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay em họ em được nghỉ, em đã hứa đi đến trường đón nó.”